Chương 189: Ánh Mắt Nhắc Nhở!
Chương 189: Ánh Mắt Nhắc Nhở!Chương 189: Ánh Mắt Nhắc Nhở!
ÂmlI
Lão trụ trì vẫn đang ung dung không vội, nắm lấy đống dây xích, bởi vậy mà bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình gây gò lập tức bị nện xuống dưới.
Oanh —— Lấy gã làm trung tâm, mấy đường vết nứt trên mặt đất, nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Trụ trì Kim Cương môn nằm trong hố sâu, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm vào bóng người phía trên, chỉ thấy Thẩm Nghi kéo kéo cái áo trên người, rồi tiện tay cởi bỏ chiếc áo khoác Hung Lang khá là vướng bận kia, lại một lần nữa đánh tới!
Bắt đầu từ Tiệt Mạch Cầm Long, song quyên như mưa rơi, điên cuồng oanh kích xuống!
Trụ trì xoay người đứng dậy, cũng dùng quyền chưởng đánh trả.
Hai người không ai thèm né tránh, chỉ một mực tấn công, động tác không chút hoa mỹ, chỉ có thô bạo và dứt khoát!
Chịu ảnh hưởng từ công kích của bọn họ, vài cây đại thụ mấy người ôm không xuế, chỉ đụng là ngã... những vách núi đá từng trải qua năm tháng ăn mòn, chỉ chạm là toangd...
Đám giáo úy Trấn Ma ti đứng bên cạnh, nhìn mà hãi hùng khiếp vía. Bởi vì với thực lực mà bất kỳ ai trong hai người này bộc lộ ra ngoài, cũng tuyệt đối không phải là thực lực mà một Ngọc Dịch cảnh nên có.
Tưởng Thừa Vận trâm mặc nhìn về phía xa.
Cuộc chiến giữa đám võ phu thối thể này, ai thắng ai thua, ngay cả ông ta cũng không rõ lắm.
Chẳng qua khi chứng kiến cảnh tượng này, ông ta cần phải một lần nữa ước định lại thực lực của Thẩm Nghi. Chẳng trách hắn lại dám kiêu ngạo như vậy, ngoại trừ tuổi còn trẻ đã có tu vi Ngọc Dịch cảnh viên mãn, hắn còn có một bộ thân thể đã trải qua khổ luyện kinh người.
Dù hôm nay ông ta không đến, dù đối phương không bắt được trụ trì Kim Cương môn, thì ít nhất, hắn cũng dư sức tự bảo vệ mình.
Tốt! Tốt! Cuồng vọng không có thực lực chèo chống là tự phụ, nhưng có đủ lực lượng tương xứng với loại cuồng vọng này, đó lại là nhân tài chân chính!
Thanh châu đang là cần một đám máu mới như vậy!
Cũng chỉ người có bản lĩnh như thế, về sau này mới đủ tư cách đứng sau lưng Khương Thu Lanl
Lúc trước, Tưởng Thừa Vận không muốn dẫn dắt hài tử này giùm Trần Càn Khôn, càng không thích nãi nãi bày ra lòng nhân từ khó hiểu, nhưng vào giờ phút này, chính ông ta lại chậm rãi tiến lên một bước trên ngọn cây, trong lòng thâm nghĩ, thay tên đồng sự còn trẻ tuổi, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành kia, thu cái đuôi lại, vẫn không thành vấn đề.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi vốn đang giao thủ với trụ trì, lại bình tĩnh liếc mắt nhìn về nơi xa.
Bỗng nhiên lại bị đối phương ném cho một cái nhìn chăm chú như vậy... Tưởng Thừa Vận khẽ nhíu mày suy nghĩ: ”....
Rõ ràng ông ta chỉ mới tiết lộ một chút khí tức, mà đối phương còn đang chiến đấu kịch liệt với địch nhân, vẫn có thể lưu lại một chút tâm tư đi quan sát bốn phía?
Còn nữa, ánh mắt nhắc nhở kia là có ý gì?
Tưởng Thừa Vận biến sắc... Lần này, ông ta thật sự không có ý định tiến lên đoạt công lao. Má nó chứ... dường như tên tiểu tử này còn thích ứng với thân phận tróc yêu nhân hơn những gì mấy người bọn họ tưởng tượng.
"Tên tiểu tặc ăn trộm pháp nhà ngươi!" Bỗng nhiên trụ trì Kim Cương môn lại bật ra một tiếng thét dài, cơn phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, hai màu đen trắng trên tay càng biểu lộ rõ ràng hơn bao giờ hết, thậm chí so với lúc trước, lực đạo ẩn chứa bên trong còn nhiều hơn ba phần!
Hiển nhiên, tên này đã nhìn ra bộ thân thể trải qua khổ luyện của Thẩm Nghi đến từ nơi nào rồi.
Trong cơn phẫn nộ kia còn xen lẫn với một tia ghen ghét!
Rõ ràng là Bồ Đề Bảo Thụ bị đám võ phu không thông Phật pháp đòi hỏi vô độ, đã sớm héo rũ từ lâu, rốt cuộc là đối phương tìm được linh thực tương tự như thế từ đâu?
Nếu để đám người Kim Cương môn bọn họ lấy được, thì gã cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, cần gì phải mưu toan thông qua môn võ học khác tới trọng chấn Kim Cương môn?
Hơn nữa, lực đạo của thanh niên này đã vượt xa hạn mức cao nhất của Bồ Đề Kim Cương Thể rồi, thậm chí đưa ra so sánh với nửa quyển Ngưng Đan Thối Thể Pháp của gã, cũng chỉ kém có vài phần.
Nếu không phải hôm nay, rốt cục gã cũng đạt đến trình độ viên mãn, kiểu gì cũng sẽ thua trong tay hắn mất thôi.
Thẩm Nghi điều chỉnh lại hô hấp, đánh ra một chiêu thứ quyền cuối cùng, trực tiếp phong bế cánh tay phải của tên hòa thượng kia.
Thân thể hắn được Giao Ma Chi Lực, Bách Luyện Ly Long Thể cùng với môn võ học Ngọc Dịch cảnh thượng phẩm kia gia trì, nhưng chiến đấu với đối phương vẫn cảm thấy cực kỳ miễn cưỡng.
Tiệt Mạch Cầm Long bị hai màu trắng đen kia ngăn cản, hiệu quả phong bế cũng không quá tốt, chỉ có thể làm cho động tác của đối phương thoáng chậm lại, có thể nói là miễn cưỡng đủ dùng, không đến mức lơi lỏng, để cho đối phương chạy trốn.
Trong chốc lát, thanh nghi đao thẳng tắp đã ra khỏi vỏ.
Thẩm Nghi toàn lực thúc giục Tham Lang Tru Tà. Chỉ trong nháy mắt, thân đao vốn đen nhánh, lại chuyển thành đen kịt không một tia ánh sáng, lưỡi đao đâm thẳng vào ngực đối phương, chỉ xuyên qua da thịt được hơn một tấc.
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, kẹp lấy thân đao, phần cơ bắp bị lưỡi đao đâm vào đã nhanh chóng phồng lên, quâng sáng màu đen trắng không ngừng lập lòe, bật ra thu vào liên tục, vậy mà lại từng chút từng chút đẩy được lưỡi đao ra ngoài.
"Ta đã nói rồi, dưới Ngưng Đan, ta vô địch!" Khuôn mặt trụ trì trở nên dữ tợn, ý cười băng hàn, hai tay từ từ phát lực, muốn bẻ gãy thân đao thẳng tắp kial
Vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn không thay đổi, chỉ có một điểm đỏ tươi vừa lóe lên dưới đáy mắt.
Vô số những đường kinh mạch màu đỏ sậm tạo nên Dung Nhật Bảo Lô trong cơ thể hắn trực tiếp nổ vang, chỉ vẻn vẹn là mở ra trong chớp mắt, viên ngoại đan vốn đang lặng yên trôi bồng bênh trong khí hải, đã thức tỉnh, từng luồng yêu sát nhanh chóng chui ra.
So với lần trước, khi luông lực lượng này vừa được thả ra ngoài, nó đã nhanh chóng tản ra bốn phía khiến bản thân hoàn toàn không thể khống chế được, thì hiện tại, Thẩm Nghi đã có kinh nghiệm hơn, dưới sự dẫn dắt của hắn, chúng nó đều thuận theo lòng bàn tay, tràn vào nghi đao.
Trên thân đao đen nhánh lập tức nổi lên một tầng khí tức yêu diễm!