Chương 190: Ngươi Vô Địch Dưới Ngưng Đan, Thì Ta Là Cái Gì?
Chương 190: Ngươi Vô Địch Dưới Ngưng Đan, Thì Ta Là Cái Gì?Chương 190: Ngươi Vô Địch Dưới Ngưng Đan, Thì Ta Là Cái Gì?
Phụt!
Lão hòa thượng ngây dại cúi đầu, nhìn thanh trường đao xuyên qua cơ thể mình, khí huyết toàn thân lập tức mất đi khống chế, bị hút vào lưỡi đao.
Cơ thể cường hãn kia nhanh chóng héo rũ, làn da bóng loáng bắt đầu trở nên nhăn nheo với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Gã phản ứng cực nhanh, muốn đẩy đối phương ra, nhưng còn chưa kịp thực hiện ý đồ, thì trên thanh nghi đao đã xuất hiện một luồng hông mang, hung sát thô bạo quấy phá bừa bãi bên trong cơ thể gã.
Chỉ trong nháy mắt, ngũ tạng đã bị quấy nát thành bùn, rồi cùng với huyết dịch, bị thanh nghi đao kia hút hết.
".." Vốn dĩ đám đông Thiên Tướng giáo úy còn cảm thấy hai người này chuẩn bị trình diễn một màn chiến đấu ngang nhau, ai ngờ kết quả lại diễn ra như trước mắt, là dường như Thẩm đại nhân đã chơi chán rồi, hắn lập tức rút bội đao ra, một đao liền làm thịt lão hòa thượng kia.
"..." So với những người khác, Tưởng Thừa Vận nhìn rõ mọi chuyện hơn rất nhiều, nhưng đương nhiên, tâm trạng của ông ta cũng không khá hơn những người khác bao nhiêu.
Đâu tiên, Thẩm Nghi dùng tuyệt học Tiệt Mạch Cầm Long của Tổng binh, để thoáng cái đã phong bế xong kinh mạch trên người trụ trì. Hắn làm vậy vì sợ địch nhân chạy trốn.
Chỉ thông qua hành động này thôi cũng đủ để biết một chỉ tiết thú vị rồi, đó là Thẩm Nghi không có lòng tin vào thuật khinh công của bản thân cho lắm.
Về một đao cuối cùng kia, nhìn như thường thường không có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, nó lại là một loại sát chiêu hung hiểm tiêu hao khá lớn.
Ngay cả võ phu đã ngưng kết thành đan như ông ta cũng cần hao phí một chút tâm thần.
Ngọc Dịch cảnh hiện tại... đúng là một tên càng hơn một tên, càng khiến người ta xem mà không hiểu.
"Hô." Thẩm Nghi rút thanh nghỉ đao ra, tùy ý đút vào trong vỏ, sau đó đưa tay lên sửa sang lại cổ áo, dùng ánh mắt thản nhiên liếc nhìn lão trụ trì chỉ còn lại một bộ túi da dưới đất, hơi nhíu mày nghĩ thầm. Ngươi vô địch dưới Ngưng Đan, thì ta là cái gì?
Đại Thuận trai, Thanh Châu thành.
Bên ngoài lầu hai, có một cái bàn nhỏ với hai chén trà xanh bên trên.
Lý Tân Hàn với sắc mặt lạnh lùng đang ngồi cạnh bàn, Lý Mộ Cẩn đứng phía sau lưng gã, hai tỷ đệ lẳng lặng nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy một vị trung niên để râu dê gầy gò mỉm cười: "Hai vị đừng quá khẩn trương như vậy, chỉ đơn giản là ta được Khang Vân đại thiếu gia dặn dò, cần phải đi cùng tới đây ngồi một chút mà thôi."
"Hừ.
Lý Tân Hàn cười lạnh một tiếng, mới cất giọng mỉa mai nói: "Ở trong Thanh Châu thành, muốn ra khỏi cửa còn phải mang theo một vị cung phụng Ngưng Đan cảnh, đám hoàn khố các ngươi đúng là năm sau không bằng năm trước."
"Ngươi nóng cái gì? Lần này ta chỉ gọi ngươi ra ngoài uống chén trà mà thôi." Triệu Khang Vân hơi nhướng mày, lại quay đầu nhìn về phía tường thành xa xa.
Gã đã sắp xếp người chờ ở ngoài thành từ sớm, hôm nay mới nhận được một chút tin tức, vì thế đã vội vàng mời một vị cung phụng hộ tộc đi tới, lại khẩn cấp gọi cả tỷ đệ Lý gia cùng ra ngoài này.
Hai bên đều là đệ tử dòng chính của thế lực nhất lưu, thật sự không thể động thủ. Nhưng ít nhất, cũng phải trả lại nỗi sỉ nhục một cái băng ghế ngày đó.
"Đạp đạp đạp đạp...' Theo thời gian trôi qua, tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi ở đây đều nhanh chóng đi tới lầu hai, chen chúc đến chật cả đoạn hành lang, nhưng không ai nói lời nào, vẻ mặt tất cả đều hờ hững nhìn chằm chằm vào bức tường thành nơi xa.
Tỷ đệ Lý gia liếc mắt nhìn nhau, đến đây, đại khái là bọn họ đã đoán được điều gì rồi.
Một chuyện gì đó lại có thể tập trung cả đám người này vào một chỗ mà không có ai đứng ra chủ trì, mời mọc? Ngoại trừ Thẩm Nghi còn có thể là ai?
Nhưng như vậy... dường như hơi bị nhanh quá rồi?
Cẩn thận tính toán, có vẻ như hắn rời khỏi Thanh Châu thành mới được có hai ngày, chỉ nói đến lộ trình qua lại thôi cũng mất một ngày rưỡi rồi, còn thừa lại nửa ngày thời gian, muốn điều tra rõ nguyên do, còn muốn lấy được chứng cứ, lại phải bắt được trụ trì của Kim Cương môn, chỉ dựa vào một trăm hai mươi mấy người mà Thẩm Nghi mang theo... nghĩ như thế nào cũng thấy không thể làm xong.
Phỏng chừng đám người này cũng mang theo ý niệm như vậy trong đầu, mới để cho họ Triệu kia kiêu ngạo đến mức này.
"Ta nói rồi, đừng có gấp, cứ thành thật ngồi xuống cho ta." Triệu Khang Vân thu hồi ánh mắt, nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt trên tay, dùng ánh mắt đầy vẻ trêu tức nhìn hai tỷ đệ Lý gia: "Ai bảo hai tỷ đệ các ngươi ra ngoài không dẫn người theo, lần sau nhớ kỹ một chút nhé."
Đều là những nhân vật có uy tín danh dự, chẳng qua ngày đó gã quá sơ suất, đối phương lại ỷ vào chỗ dựa là Thẩm Nghi, mà lên nước, còn không chừa cho gã một chút thể diện nào, hôm nay gã đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ tình thế nghịch chuyển, đây chính là lúc lấy lại danh dự của mình rồi.
Cung phụng của Triệu gia khẽ cười nhạt một tiếng, ông ta cũng không muốn xen vào mấy chuyện tranh cãi vụn vặn với đám người tuổi trẻ này, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Thật ra chuyện Triệu Khang Vân đến Đại Thuận trai, cũng có chút ý tứ của người trong nhà. Từ trước đến nay, phong cách hành sự của Trấn Ma ti bên kia quá mức thô bạo, nhưng rất ít khi xuất hiện sơ hở... vất vả lắm bọn họ mới gặp được một tên tùy tùng mới tấn cấp tuổi trẻ khí thịnh lại không có kinh nghiệm, xử trí một chuyện quá mức cẩu thả bừa bãi như vậy, đương nhiên phải bắt lấy cơ hội này, cẩn thận viết một tờ đơn kiện, đưa tới nha môn Trấn Ma ti, nhắc nhở đám chó săn kia đừng có hùng hổ dọa người như thế nữa.
Hiển nhiên, tin tức Triệu Khang Vân nhận được kia rất chuẩn xác.
Mặt trời vừa lên cao, một nhóm nhân mã đã dừng chân ở ngoài thành, rồi theo thường lệ, bắt đầu xuống ngựa, đi bộ vào thành.