Chương 191: Công Trạng Nóng Phỏng Tay!
Chương 191: Công Trạng Nóng Phỏng Tay!Chương 191: Công Trạng Nóng Phỏng Tay!
Triệu Khang Vân dùng ánh mắt nhạy bén của mình để âm thầm đếm số, lúc đi một trăm hai mươi bốn, lúc về chỉ có một trăm hai mươi ba người, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ mờ mịt luống cuống.
Khóe môi gã không tự chủ được, lập tức nhếch lên, quả nhiên ... đúng như những gì gã âm thầm suy đoán.
Không có thương vong, nhưng trở về nhanh như vậy, và một tên môn đồ Kim Cương cũng không bắt được, khả năng lớn là vô hụt rồi.
Hồng Lỗi đi ở cuối cùng, trên tay cầm dây cương, dắt một con yêu mã, mà trên lưng ngựa lại không thấy bóng dáng sát ý lẫm liệt lần trước đâu.
"Đây là cảm thấy mất mặt, không muốn lộ diện rồi." Triệu Khang Vân không khách khí nữa, lập tức "Bốp" một tiếng thu hồi cây quạt xếp trên tay, sau đó đứng dậy, đưa mắt dò xét cái ghế đã chuẩn bị sẵn từ trước ở bên cạnh, thậm chí còn cầm nó lên tay ước lượng một hồi: "Thiết nghĩ, chọc vào cái sọt lớn như vậy, hẳn là Lý thiếu gia cũng không còn mặt mũi nào để trở về cáo trạng chứ?"
Đệ tử các thế gia môn phái còn lại vẫn đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Bọn họ đến đây vì Thẩm Nghi, nhưng cũng không dám để mình bị cuốn vào vụ tranh chấp giữa các vị thiếu gia hai nhà Lý Triệu. Nhưng nghe Triệu Khang Vân nói, sắc mặt bọn họ dù không thay đổi, nhưng đáy mắt vẫn dâng lên một tia hả hê như có như không.
Trấn Ma tỉ tàn nhẫn là chuyện không cần phải bàn cãi nữa, bởi bọn họ không chỉ tàn nhẫn với người ngoài, mà đối với người của mình cũng vô tình không kém, hiện giờ người kia gây ra thanh thế lớn như vậy, còn liên lụy đến mấy mạng người, nếu đã động can qua, vậy mà đến cuối cùng lại vội vàng qua quýt chạy vê như vậy, thật là khó hiểu...
Kiểu gì cũng phải bắt được một tên mới dễ ăn nói chứ?
Lý Tân Hàn lạnh lùng, giương mắt nhìn chăm chú vào Triệu Khang Vân, lạnh nhạt nói: "Nói nhảm nhiều quá, tiểu gia còn chờ để trở về báo cáo công tác đây."
"Cứng đấy." Triệu Khang Vân tươi cười đây mặt. Ngay sau đó, trong mắt gã lóe lên vẻ hung tợn, chiếc ghế dài trong tay dứt khoát đập xuống! Ai ngờ tay còn chưa đập đến mục tiêu, một bàn tay gầy gò đã nắm lấy cổ tay gã.
Chỉ nghe vị cung phụng của Triệu gia kia nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, nên về nhà thôi." "Ngươi có ý gì!"
Triệu Khang Vân đột ngột quay đầu nhìn lại, một ngụm khí lập tức nghẹn ở trong ngực không tài nào xả ra ngoài được.
Ý ngươi là sao? Là người của Triệu gia thì có thể tùy tiện bị sỉ nhục, còn người của Lý gia là không chịu được một chút ấm ức nào sao?
Nhưng đúng vào lúc này, gã lại chú ý tới ánh mắt của vị cung phụng trước mặt mình, và không tự chủ được cũng liếc mắt nhìn theo hướng đó. Chỉ thấy Hồng Lỗi đang dẫn yêu mã từ từ đến gần, trên lưng ngựa có cột một cái túi da bồng bênh.
Triệu Khang Vân tập trung nhìn vào đối phương, bên trong bộ túi da dẹp kia có cả tứ chi đầy đủ, thậm chí còn treo thêm một cái đầu trơn bóng.
Đó không phải trụ trì Kim Cương môn thì còn có thể là ai?
Triệu Khang Vân như bị sét đánh, bàn tay đang nắm chặt lấy băng ghế chợt khựng lại ngay giữa không trung.
Nhịp hô hấp của đám đệ tử thế gia còn lại cũng rơi vào hỗn loạn, một tia kinh hãi xẹt qua trong con ngươi.
Ở Thanh Châu, cái gọi là thế lực nhị lưu kia chính là trong nhà có một vị cường giả đủ tư cách sánh ngang với Ngưng Đan Cảnh, không cần biết là người kia có được kỳ ngộ, hay đi theo con đường bàng môn tà đạo gì đó, chỉ cần có thể quét ngang Ngọc Dịch cảnh, là được tính vào rồi.
Về phần thế lực nhất lưu, ngoại trừ có càng nhiều cường giả Ngưng Đan cảnh chân chính tọa trấn, bọn họ còn cần nắm giữ phương pháp ổn định để đột phá Ngưng Đan cảnh, ví dụ như Kiếm trì của Thanh Phong sơn, đơn giản là không để thế lực của mình rơi vào tình trạng không có nhân tài nối nghiệp, địa vị mới có thể vững chắc lâu dài.
Kim Cương môn đang mơ hồ có khả năng chen chân vào hàng ngũ thế lực nhị lưu, bởi vì cảnh giới của trụ trì đã tăng lên rất nhiều.
Mà tại thời điểm này, chỉ trong hai ngày đối phương triển khai hành động, vị cường giả thanh danh vang dội kia lại bị người ta trói trên lưng ngựa, khí tức hoàn toàn không có rồi...
Nhanh như thế, bảo đám giáo úy kia chạy đến Bình Khang Sơn trực tiếp giết một con gà, cũng không quá đáng.
Bởi vậy mà loại chuyện này cũng khiến người ta âm thầm hoài nghi, có phải Thẩm Nghi đã sớm chuẩn bị xong thi thể của đối phương từ trước, và quá trình này chẳng qua chỉ là một vở tuồng, do hắn đặc biệt sắp đặt dùng để chấn nhiếp đám người mình hay không?
"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?" Lý Mộ Cẩn nhíu mày hỏi.
"Ta con mẹ nó ngồi trên ghế mệt rồi, muốn đổi cái băng ghế để duỗi chân một cái, có được hay không?" Triệu Khang Vân lại ấn cái băng ghế trên tay xuống đất, há miệng thở hổn hển nói.
"Lần trước, Thẩm đại nhân giục ngựa trở về, nguyên nhân là đối diện với Thanh Phong sơn. So với Thanh Phong sơn kia, Kim Cương môn lần này tính là cái gì, chỉ là một cái ma môn thuận tay cũng có thể đồ diệt được, thứ như vậy, đáng để ngài tự mình lộ diện sao? Cũng không biết rốt cuộc đám óc heo các ngươi đang cân nhắc chuyện gì nữa?”
Lý Tân Hàn bày ra bộ dáng thản nhiên như mình đã sớm tính được từ trước, rồi ném ánh mắt khinh bỉ, lần lượt đảo qua đám người đang chờ đợi ở nơi này.
"..." Lý Mộ Cẩn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình một cái.
Hồng Lỗi đang đi bộ bên dưới, nghe thấy tiếng ồn ào náo động truyền đến từ trên lâu, có chút hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lên, lại lập tức hoảng hốt thu hồi ánh mắt. Gã quay người nhìn về phía đám đồng sự phía sau, chợt phát hiện bọn họ cũng không khá hơn mình bao nhiêu.
Phải biết rằng, Trân Càn Khôn tướng quân ra tay với Thanh Phong Sơn còn tốn hơn một tháng thời gian, vậy mà lần này khi Thẩm Nghi tự mình dẫn đám giáo úy đi tới tiêu diệt ma môn, toàn bộ quá trình bao gồm đơn giản thô bạo lên núi, giết lão hòa thượng, lại ào ào xuống núi, từ đầu tới cuối không hơn một canh giờ.
So với đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn ung dung thoải mái hơn, mà nói không chừng đồ ăn cũng chưa được bưng lên, bên này đã xong việc...
Nếu không phải bọn họ còn phải đi thông báo cho nha môn địa phương, đến tiếp quản đám dân chúng đã bị dược vật đầu độc kia, có khả năng còn trở về nhanh hơn.
Công trạng này... thật sự có chút nóng phỏng tay.