Chương 192: Huyền Bạch Nhị Sắc, Nhất Tử Nhất Sinh!!!
Chương 192: Huyền Bạch Nhị Sắc, Nhất Tử Nhất Sinh!!!Chương 192: Huyền Bạch Nhị Sắc, Nhất Tử Nhất Sinh!!!
Trên một cái nóc nhà không bị ai chú ý đến của Đại Thuận trai.
Tưởng Thừa Vận có chút bất đắc dĩ nghĩ thâm, không biết có phải bệnh nghề nghiệp hay không, dù đã trở về Thanh Châu thành, nhưng nãi nãi của ông ta vẫn luôn thích ở lại nơi kỳ quái này, ngày thường còn phải cải trang thành bộ dáng cả người lẫn vật đều VÔ hại.
A Thiên vốn đang vắt chéo hai cẳng chân nhỏ trắng như tuyết của mình, lặng lẽ ngồi đó, chợt mở miệng hỏi: "Nói đi, ngươi trở vê nhanh như vậy, là đã làm cái gì rồi?"
Nghe vậy, mặt Tưởng Thừa Vận không chút thay đổi, bình thản nói: "Đứng trên cây nhìn chăm chằm."
"Sau đó thì sao?" A Thiên nghi hoặc quay đầu lại.
"Sau đó thì trở về." Tưởng Thừa Vận lặng lẽ bĩu môi, thậm chí cả ông ta cũng không biết mình đi đến đó đang làm gì.
Thấy dáng vẻ ấm ức như ăn quả đắng của đối phương, A Thiên không nhịn được khẽ bật cười hỏi: "Hắn có bản lãnh lớn như vậy?"
Lúc trước, đại tôn tử của bà còn bày ra bộ dáng xem thường Thẩm Nghị, làm sao vừa đi ra ngoài một chuyến trở về, thái độ lại thay đổi nhiều như vậy rồi?
"Còn lớn hơn tưởng tượng của người." Tưởng Thừa Vận nhẹ thở ra một hơi, vẻ mặt đầy phức tạp: "So với ta năm đó... bao gồm cả lúc người và Du tướng quân còn trẻ, hắn đều mạnh hơn, ra tay cũng càng quả quyết tàn nhẫn hơn. Có lẽ đợi thêm một đoạn thời gian nữa, hắn tuyệt đối sẽ không thua ta."
"Sau đó, ngươi dự tính dẫn theo hắn, đi tới thay thế vị trí với đám lão già chúng ta?" A Thiên không thèm để ý, lại lười biếng duỗi lưng hỏi.
"Ta không có bản lãnh để dẫn dắt ai, càng sẽ không đi trông nom hắn." Tưởng Thừa Vận chậm rãi siết chặt hai tay.
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc trên mặt A Thiên cũng hiện lên một chút kinh ngạc. Nghe ý tứ trong lời nói này, có vẻ như đại tôn tử của bà đã coi thanh niên kia là đối thủ cạnh tranh rồi.
Một võ phu đã ngưng kết thành đan, lại cảm nhận được áp lực từ trên người một võ phu trẻ tuổi mới có tu vi Ngọc Dịch viên mãn?
"Ha ha, cứ ghi công lao này lên thân phận tróc yêu nhân của hắn đi, không đi con đường Trấn Ma tỉ, chờ tích đủ công trạng, lại mau chóng đổi lấy Ngưng Đan pháp và Võ Miếu tẩy luyện cho hắn."
Trấn Ma ti cầu Thanh châu yên ổn, không dám để cho bên trong xuất hiện một chút nhân tố không ổn định nào, nhưng tróc yêu nhân thì khác, bọn họ thích dùng loại lợi kiếm này, dù có khả năng sẽ làm bị thương chính mình.
"Ừm, thế hắn đâu rồi?" A Thiên hơi nghi hoặc hỏi.
"Trở về sớm rồi, đi hỗ trợ giám sát nhóm giáo úy tới xét nhà tịch thu tài sản của Kim Cương môn." Tưởng Thừa Vận không nhịn được khẽ thở dài, ở độ tuổi của đối phương có thực lực như vậy đã là khó lường, nhưng ngoài chuyện đó ra, hắn còn làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, ngăn nắp gọn gàng như thế... Đúng là cực kỳ hiếm thấy.
Đầu tiên là vô cùng quyết đoán bao vây Kim Cương môn, rồi nhanh chóng tập hợp lực lượng, kéo quân ra khỏi thành đi bắt ma, việc đã xong lại không thèm để ý đến một chút hư danh nào, thu liễm tính tình, cố gắng làm hoàn chỉnh cả một khâu cuối cùng như vậy...
Nghĩ đến đây, ông ta chợt nhíu mày, nhìn xuống đám đệ tử thế gia bên dưới.
Chỉ e so sánh với bất cứ chuyện gì hắn làm, đều có thể chứng minh đám người bên dưới kia chỉ là mấy thứ đồ chơi ấu trĩ.
"Dù gì ngươi cũng đang nhàn rỗi, trước khi rời khỏi, hãy đẩy đám lừa ngốc kia ra ngoài chém đi, trông mà bực bội." A Thiên chỉ nói một câu đã định án tử hình cho Kim Cương môn, sau đó đứng dậy nói: "Vốn dĩ ta định tìm đại một người nào đó, để đối phương tùy tiện dẫn tiểu tử kia đi làm quen với quy trình. Hiện giờ ngươi đã coi trọng hắn như vậy, thì cứ dứt khoát để ngươi dẫn hắn đến Vĩnh An thành trải nghiệm sự đời một chút đi.'
"Được." Tưởng Thừa Vận gật đầu đồng ý. ...
Phía Tây thành, Kim Cương môn.
Vô số giáo úy đang vội vàng đi lui đi tới trên bậc cầu thang dài đã vỡ vụn.
Loại chuyện xét nhà diệt môn này, bọn họ làm cực kỳ thuần thục, kể cả người ta có giấu đồ bên dưới kẽ giường, cũng phải lục soát sạch sẽ, thậm chí bức tượng Phật khổng lồ kia còn bị bọn họ vung côn đập nát, chờ đến khi xác nhận được bên trong không có bảo bối, mới tiếp tục đi về phía tòa tiếp theo.
Thẩm Nghi tựa người bên cạnh xe ngựa, tùy ý lật xem đống võ học trong tay. Hai tên giáo úy đứng hầu bên cạnh, cung kính nói: "Thẩm đại nhân, có cần chép lại một phần, chờ ngài mang về cẩn thận kiểm tra một phen hay không?”
Một lát sau, Thẩm Nghi mới khép lại quyển võ học mà vất vả lắm hắn mới tìm được này, rồi tiện tay ném qua chỗ bọn họ, nói: "Không cần, cứ trực tiếp viết vào danh sách đi.'
"Trước kia Kim Cương môn này cũng là đại phái thanh danh hiển hách, vừa qua mấy trăm năm, đã nghèo thành như vậy rồi." Giáo úy kia có chút xấu hổ nói.
Nội tình này, đừng nói là so sánh với Thanh Phong sơn, dù lấy ra so sánh với một môn phái nhị lưu bình thường, cũng chênh lệch cực xa, chẳng biết tiền bạc, bọn họ đã tiêu đi đâu hết rồi.
"Tiêu hao hết vật lực, muốn cưỡng ép chồng chất ra một võ phu thối thể có thể sánh ngang với Ngưng Đan cảnh, đúc lại vinh quang ngày xưa..." Một giáo úy khác nói được nửa chừng, đột nhiên ngậm miệng lại, nếu Thẩm đại nhân đã trở về đến đây, để cho bọn người mình bắt đầu hành động, thì khả năng lớn là tên trụ trì nọ đã không còn rồi.
"Đi làm việc đi." Thẩm Nghi khẽ gật gật đầu nói.
Đợi cho đến khi hai người nọ rời khỏi, hắn mới gọi bảng giao diện ra, nhìn thấy hàng chữ vừa mới xuất hiện thêm bên trên, trong hai con ngươi trong suốt chợt xẹt qua một tia vui sướng không thể nhận ra.
[ Ngưng Đan. Sinh Tử Thiện Thân quyển thượng (chưa nhập môn) }
Quả nhiên, ở thời điểm gặp được trụ trì của Kim Cương môn, Thẩm Nghi đã phát hiện ra khí tức trên người đối phương không giống tà công.
Dựa theo một chút hiểu biết nông cạn hắn vừa tích góp được thông qua quá trình lật xem nửa cuốn võ học hồi nấy, thì dường như loại Thiện Thân này cần phải kiên trì tĩnh tọa tu luyện, để bóc tách sinh tử nhị ý từ trong khí tức thiên địa, sau đó dùng chính hai loại ý vị này để rèn luyện bản thân.
Huyền bạch nhị sắc, nhất tử nhất sinh.
Cái trước sát phạt, cái sau hồi xuân.