Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 193 - Chương 193: Sinh Tử Thiên Thân!

Chương 193: Sinh Tử Thiên Thân! Chương 193: Sinh Tử Thiên Thân!Chương 193: Sinh Tử Thiên Thân!

Hẳn là tu vi phật pháp của tên trụ trì kia cũng không chênh lệch quá xa với hắn, mà dựa vào đả tọa đốn ngộ lại khó mà đi thông được, tới cuối cùng, gã đã chọn dùng dạng sinh tử chi vật dễ dàng nhận được nhất để trợ giúp tu hành.

Ai ngờ gã lại thực sự luyện ra hiệu quả rồi?

Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hơn bốn trăm năm tuổi thọ của yêu ma còn lại, trong lòng âm thầm thở dài.

Hiện tại, hắn mới từ Thanh Phong Sơn trở về chưa được bao lâu, vậy mà đã dùng hết sạch thọ nguyên của yêu ma rồi, chỉ còn lại một chút này...

Lại nói, cuốn võ học nọ chỉ có thượng quyển.

Trên thực tế, Thẩm Nghi đã tiếp xúc qua không ít những thứ không trọn vẹn như vậy rồi, trong đó Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân là cuốn gân gũi nhất với hắn. Hắn đã luyện nó đến viên mãn, khó khăn lắm mới bước vào cấp độ Ngọc Dịch cảnh, nhưng gặp phải yêu ma Ngọc Dịch cảnh chân chính, vẫn không có tác dụng gì lớn.

Giống như nửa bộ Sinh Tử Thiền Thân này, chỉ cần có thể luyện đủ, khẳng định là vẫn mang đến một chút gia tăng cho hắn, thậm chí còn gia tăng không ít, nhưng đương nhiên, vẫn không đủ để đạt tới chất biến.

Thứ chân chính hấp dẫn Thẩm Nghi vốn không phải chút gia tăng này, mà là bản thân cuốn võ học tôi thể ấy vốn thuộc về Ngưng Đan cảnh. Nó đề cập đến lĩnh vực bên ngoài Ngọc Dịch cảnh, mà hắn lại có thể cô đọng thứ vật phẩm như Yêu Ma Bảo Tỉnh, chỉ cần thọ nguyên sung túc, vẫn có thể thử đi diễn hóa nó thành một bộ võ học yêu ma hoàn chỉnh.

Phải biết rằng, một quyển võ học tôi thể pháp Ngưng Đan cảnh hoàn chỉnh, đủ để trở thành căn cơ lập tông của thế lực nhất lưu.

Xuyên qua thời gian dài như vậy, cuối cùng hắn cũng có cơ hội được tiếp xúc với võ học cấp bậc cao hơn.

Hiện giờ, những thứ hắn đang thiếu thốn đều có thể mượn từ trên người yêu ma.

Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lập tức lấy cái chuông bạc từ trong đai lưng ra, có thứ này bên người, độ khó khi thu hoạch thọ nguyên của yêu ma đã giảm xuống rất nhiều, ngược lại hắn cũng không cân phải quá mức nóng vội.

Mãi cho đến khi sắc trời ảm đạm, rất nhiều giáo úy bắt đầu chất đống đồ đạc vơ vét được lên xe ngựa, rồi vận chuyển đến nha môn Trấn Ma tỉ. Thẩm Nghi ngồi xe công, trở lại biệt viện.

Thỉnh thoảng trong viện lại truyền ra vài tiếng trò chuyện. Chỉ thấy trên bàn đang bày vài món đồ ăn còn ấm, mấy chén rượu còn đầy bảy phần, nhưng không ai động đũa.

Trương đồ tể đang vui vẻ đùa giỡn với thiếu niên trong ngực. Phương Hằng có chút hồi ức, đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Cả đám đồng loạt ghé mắt nhìn qua, che giấu nỗi lo lắng trong mắt, để đứng dậy cười nói: "Đã về rồi."

Thẩm Nghi thoáng ngẩn người, rồi tiện tay ném chiếc áo khoác hung lang trong tay lên lưng ghế ngồi, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì sao?”

Phương Hằng nghe vậy, lại bất đắc dĩ thở dài: "Là sợ Thẩm đại nhân ngươi có việc."

Loại chuyện dùng lực áp chế gần như toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Thanh Châu này, đúng là người bình thường không làm được thật.

Bởi vì đằng sau lứa trẻ đó, đều là một đám lão già.

Nhưng Thẩm Nghi không chỉ làm, còn làm cực kỳ đẹp, làm cho người ta không bắt bẻ được gì.

Nhưng chỉ cần là người, thì đương nhiên là không thể vĩnh viễn không phạm phải sai lâm mà đáng ra bản thân không nên phạm phải, cho nên, hắn nhất định phải không ngừng triển lộ thực lực, mới có thể làm cho đám người kia thu hồi ánh mắt oán độc, không dám nhìn thẳng tới.

Nếu hắn có thể làm được điểm ấy, Phương Hằng tuyệt đối sẽ lên tiếng đề nghị sư phụ sớm cáo lão về quê, nhường vị trí Tổng binh lại cho Thẩm đại nhân.

"Ta..." Trương đồ tể giơ chén rượu lên, cung kính hướng về phía Thẩm Nghi, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cũng không biết nên cảm tạ như thế nào.

Uống xong, ông ta lau vết rượu trên râu, thành thật nói: "Bất cứ lúc nào, chỉ cần dùng được đồ tể, ngươi cứ việc nói một câu, ta sẽ chuẩn bị quan tài thay ngươi đi làm."

Bầu không khí trong căn phòng chợt chìm vào yên tĩnh, Thẩm Nghi buông đũa xuống, tùy ý nâng chén lên đáp lại. Hắn chẳng có ý định đi nói mấy lời kiểu như "Đừng khách khí", bởi vì đối với loại mãng hán có tính tình thẳng thắn này, đối với một số việc nên để ông ta phun ra bên ngoài, làm như vậy trong lòng mới thoải mái. "Phù..." Trương đồ tể lại ngồi xuống bên bàn, trên mặt lộ ra ý cười.

Lần này, có thể nói là Kim Cương môn đã nghiền toàn bộ tôn nghiêm của ông ta biến thành bụi bặm, lại vùi xuống đất rồi. Và hơn ai hết, Trương đồ tể cũng biết rằng, với thực lực hiện tại của đối phương, dù ông ta thực sự đi liều mạng, thì đến cuối cùng cũng chẳng giúp được gì. Nhưng thái độ của Thẩm huynh đệ vẫn trước sau như một, không khác gì lúc ở Bách Vân huyện.

"Ta định đưa đứa nhỏ này rời khỏi Thanh Châu thành, tới huyện thành nhỏ ở lại một thời gian, đến nơi sẽ sai người gửi thư cho ngươi."

Hiện giờ, khí thế quật khởi của Thẩm Nghi đang mạnh, lại ở trước mặt nhiêu người làm chỗ dựa cho Trương đồ tể như vậy, có thể nói là chỉ cần ở lại trong thành, không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện đi nịnh bợ ông ta để thiết lập nên mối quan hệ với Thẩm đại nhân.

Nhưng mãng hán này nhìn càng sâu hơn một chút, những phú quý này không phải thứ mà ông ta nên được hưởng. Hơn nữa có người muốn nịnh bợ, thì đương nhiên cũng có người muốn hại Thẩm Nghị, với chút thực lực này của ông ta, rất dễ trở thành chỗ đột phá mà người khác sẽ dùng để công kích Thẩm Nghi.

"Chú ý an toàn." Thẩm Nghi gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn về phía Phương Hằng bên cạnh: "Sao ngươi cứ nhìn hắn như nhìn phụ thân mình vậy?"

Phương Hằng lườm hắn một cái, rồi cũng ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment