Chương 194: Hóa Ra Lại Là Thật!
Chương 194: Hóa Ra Lại Là Thật!Chương 194: Hóa Ra Lại Là Thật!
Nếu lúc trước phụ mẫu nhà gã có cái nhìn thấu triệt như vậy, cũng không đến mức ở lại trấn giữ gian cửa hàng nhỏ kia kiên quyết không buông, để tới cuối cùng chết thảm trong tay yêu ma, chỉ chừa lại tổ mẫu và gã sống nương tựa lẫn nhau.
Có đoạn chuyện xưa như vậy, nên khi nhìn thấy Trương đồ tể và thiếu niên kia may mắn thoát chết, trong lúc nhất thời, dưới đáy lòng gã mới có chút cảm khái mà thôi.
Tổng binh là một vị sư phụ tốt, nhưng rất khó nói người là một vị trưởng bối xứng chức.
"Tổ mẫu nói gần đây ta đã thay đổi rất nhiều, rất muốn gặp mặt để cám ơn ngươi." Phương Hằng thở dài, biến hóa rất lớn bởi vì từ khi gặp đối phương, cánh tay của gã đã bắt đầu không dễ chịu, không thể giao thủ với người khác, đương nhiên tính tình cũng bớt nóng nảy đi nhiều.
"Ngày mai đi." Thẩm Nghỉ chợt phát hiện, từ khi kết bạn với nhiều người hơn, trên thế giới này cũng có người bắt đầu nhớ nhung hắn.
Hóa ra cảm giác cũng không tệ lắm.
Ba người chỉ uống vài ngụm, rồi từng người tách ra, tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong thời yêu ma loạn thế này, uống đến say mèm là một chuyện rất xa xỉ. ...
Hôm sau, Trương đồ tể đứng dậy rời đi từ rất sớm, trước khi đi không để lại lời nói nào, chỉ mang theo đứa nhỏ, cúi người thật sâu trước cửa phòng Thẩm Nghi.
Vào buổi sáng, Phương Hằng xách theo hai túi quýt từ bên ngoài đi tới.
Thẩm Nghi thu bộ y phục đặc chế của Thiên Tướng tùy tùng vào bên trong chiếc chuông bạc, lại thay một bộ trường sam màu đen mang từ huyện Bách Vân tới, bình thản đẩy cửa đi ra.
"Ngươi lại định đi đâu nữa?" Phương Hằng nhìn cách ăn mặc của hắn, dường như đã hiểu ra điều gì.
Quả nhiên A Thiên lão bà bà đã cho Trâm đại nhân cái chuông của tróc yêu nhân rùi. Phương Hằng chỉ từng thấy dáng vẻ vội vã không chịu ngừng nghỉ như vậy ở trên một người khác.
"Cũng không thể một mực ở lại trong thành, nên ta tùy tiện đi ra ngoài dạo chơi." Thẩm Nghi thản nhiên nói, rồi cất bước đi ra ngoài viện.
Hắn cầm nửa bản Ngưng Đan Thối Thể Pháp trên tay, mà cứ một mực để đó không dùng, thật sự có chút ngứa ngáy trong lòng. Hai người nhanh chóng đi tới phủ Tổng binh.
Lần thứ hai đặt chân đến nơi này, nhưng tâm thái của Thẩm Nghi lại hoàn toàn khác với lần trước.
Hắn của hôm nay, đi đến đứng ở chỗ này, người bên ngoài có nhìn thấy cũng chỉ cho rằng hắn có chuyện quan trọng trong người, mà không phải đi đến để móc nối, bám víu mối quan hệ với ai
"Tiểu Dương, ngươi chờ một chút, ta muốn giới thiệu một tiểu tử cho ngươi."
"Ôi... Bà bà... Ta chỉ tới để đưa bổng lộc cho Phương đại nhân, hiện không có ý định kia.
"Ngươi cứ gặp người ta một lần đi."
“Ta còn có việc...
Trong viện truyền đến vài tiếng trò chuyện, dường như cô nương kia có chút bất đắc dĩ, không muốn ở lại lâu.
Ngay sau khi hai người Thẩm Nghi cất bước tiến vào trong viện, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Phương Hằng, rơi thẳng xuống bóng người mặc áo đen cao lớn kia.
"Ách." Tiểu Dương vô thức ngồi xuống ghế, nói: "Đột nhiên lại không có việc gì nữa rồi."
Phương Hằng liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Đi làm việc của ngươi trước đi."
"Thật ra ta cũng không quá bận rộn... Ai... Đừng kéo ta... Thẩm đại nhân! Là ta! Lần trước là ta chọn công pháp cho ngài mài!"
Mặc cho đối phương phân bua chống chế, Phương Hằng vẫn dứt khoát đi tới kéo cô nương kia lên, mãi cho đến khi đối phương dò dẫm rời khỏi sân với tư thế đầy lưu luyến, đi một bước, nhất định phải quay đầu lại ba cái, ánh mắt vẫn như cũ dán thẳng vào mặt Thẩm Nghị, tiểu viện này mới trở lại yên tĩnh.
"Tiểu tử hư hỏng này, có thể khách khí với người ta một chút hay không?" Bà bà tức giận đi tới vỗ cho Phương Hằng một cái, lúc này mới cười híp mắt nhìn về phía Thẩm Nghỉ: "Đã tới rồi."
"Ừm, ta đến thăm người." Thẩm Nghi gật gật đầu, không ngờ đối phương một mực nói muốn giới thiệu tiểu cô nương cho hắn, lại là lời nghiêm túc.
"Mau ngồi đi, ta đi nấu cơm cho ngươi ăn."
Người già thích nói chuyện dông dài, lại không am hiểu chuyện tu hành, vì vậy những chuyện vị bà bà ấy hỏi hắn đều là mấy chuyện trong nhà. Thẩm Nghi cũng không ngại phiền, cứ lẳng lặng ngồi ngoài sân, nghiêm túc đáp lại từng vấn đề của đối phương.
Dường như chỉ có cảnh tượng như vậy, mới có thể mang đến cho hắn một chút cảm giác an tâm như bản thân vừa trở lại kiếp trước.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, bà bà lại bưng cháo loãng và thức ăn lên bàn, lần này đối phương còn đặc biệt làm cho hắn một chén thịt kho tàu.
"Lần trước, ngươi giúp ta dạy dỗ tiểu tử ngốc này, đã khiến hắn ngoan ngoãn hơn nhiều rồi. Lân này nhớ ăn nhiêu một chút, lần sau lại dùng thêm sức nhé."
Thẩm Nghi cầm lấy đôi đũa, vừa mới gắp một miếng thịt trong ánh mắt tha thiết của bà bà, bỗng nhiên chiếc chuông bạc đặt bên hông lại rung lên.
Hắn không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng đặt miếng thịt kho tàu nửa nạc nửa mỡ ở bên môi, nhẹ nhàng ngậm lại cho nó tan ra, chờ sau khi cẩn thận thưởng thức một hồi, mới nhếch khóe môi lên nói: "Tay nghề của người thật không tệ."
"Vậy sao, vậy mau ăn nhiều một chút." Bà bà cười toét miệng nói.
"Chờ có cơ hội sau đi." Thẩm Nghi nhanh chóng uống hết chén cháo loãng trong chén, rồi có chút áy náy đứng dậy chắp tay chào từ biệt.
Dường như Phương Hằng đã phát hiện ra điều gì, gã lập tức ngẩng đầu lên nói: "Thẩm đại nhân, nhớ cẩn thận một chút."
Phải biết rằng, những hung hiểm ngày thường giáo úy Trấn Ma ti gặp phải còn không bằng một phần mười của tróc yêu nhân.
"Không sao, đám thanh niên các ngươi đều bận rộn cả, lúc nào rảnh rỗi thì về chơi."
Đợi đến khi Thẩm Nghi rời khỏi, bà bà mới thu hồi nụ cười, ngồi trở lại bên bàn, lại vỗ Phương Hằng một cái nói: "Không biết ngươi làm loạn lung tung như vậy là vì cái gì. Một tiểu tử tốt như vậy, nếu có tức phụ ở nhà chờ, sẽ đến mức liều sống liều chết như thế sao?"
"Vậy cũng không thể tùy tiện tìm lung tung được." Phương Hằng bĩu môi, hiếm khi dám thấp giọng phản bác lại.