Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 195 - Chương 195: Chuyện Cũ Của Khương Thư Lan!

Chương 195: Chuyện Cũ Của Khương Thư Lan! Chương 195: Chuyện Cũ Của Khương Thư Lan!Chương 195: Chuyện Cũ Của Khương Thư Lan!

"Lời này cũng không sai." Bà bà ngẫm nghĩ một hồi, lại bỗng nhiên cười nói: "Sư tỷ kia của ngươi lại rất giống hắn."

"Người muốn nói đến Lâm sư tỷ?" Phương Hằng ngẩn người, cũng cảm thấy lời này của bà bà có chút đạo lý.

"Không phải, là người càng xinh đẹp hơn kia." Bà bà nháy mắt mấy cái, lại nhỏ giọng nói: "Thoạt nhìn hai người bọn họ đều cao ngạo, lạnh lùng, nhưng trên thực tế, trong lòng lại vô cùng ấm áp, nếu không ngươi đi hỗ trợ tác hợp một phen đi?"

Phương Hằng nghe vậy, bỗng nhiên lại rùng mình một cái, rồi không chút do dự, gã liên tục xua tay nói: "Người dừng ý định này lại một chút đi mà, Thẩm đại nhân thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế, hắn chỉ đơn giản là không thích nói chuyện mà thôi, còn Khương sư tỷ... đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau đó. Nhất định là ngài nhìn lâm rồi."

Thấy tổ mẫu không phục lắm, gã nhìn trái nhìn phải một hồi mới đè thấp thanh âm nói: "Nghe Du sư huynh nói, khi Khương sư tỷ còn bé, đã từng gặp họa, một mình bò từ trong đống người chết ra ngoài. Ở thời điểm gặp được sư phụ, bên cạnh nàng chỉ có duy nhất một con Kim T¡ Mi Hầu cũng gặp nạn đi theo, dọc đường, hai bọn họ vẫn luôn thay phiên gác đêm cho nhau, cùng chia nhau một miếng bánh lúa mạch, dù chạy trốn khỏi tai nạn, trong mắt vẫn giữ vẻ lạc quan như thường."

"Đáng tiếc lại gặp phải sư phụ." Nói đến đây, Phương Hằng khẽ thở dài: "Sư phụ đưa nàng và Kim T¡ Mi Hầu đến một tiểu viện nhỏ để chăm sóc."

"Đây không phải chuyện rất tốt sao?" Bà bà hiếu kỳ nhìn lại.

"Ngươi cho đó là tốt sao?" Phương Hằng cúi đầu, vừa đáp vừa nhai dưa muối, nói câu được câu chăng: "Sư phụ đồng thời truyền thụ võ học cho hai bọn họ, Mi Hầu luyện đao, sư tỷ học kiếm... Mi Hầu kia cũng bị viên yêu tàn sát toàn tộc, bất đắc dĩ phải trốn ra, có thể nói là giao tình quá mệnh [1] với sư tỷ."

[1l : giao tình quá mệnh là mối quan hệ cực kỳ tốt, vô cùng tín nhiệm lẫn nhau, thậm chí còn có thể ủy thác sinh mạng của mình cho đối phương.

"Mới mấy tháng, Mi Hầu đã tu luyện đao pháp đến trình độ nhập môn, sư phụ đã ban thưởng bảo đao cho nó, để nó ra ngoài rèn luyện."

"Hầu Tử ra cửa không lâu, sư phụ đã gọi sư tỷ qua, nói trong lòng con khỉ kia đang ẩn giấu nộ khí, lần này xuất hành, chuyện đầu tiên nó làm nhất định là trở về trả thù, lộ trình rời đi nhiêu nhất sẽ không quá một tháng." "Nếu trong vòng một tháng, sư tỷ đột phá sơ cảnh, ngài sẽ đưa sư tỷ đi qua cứu nó."

Bà bà ngây người hỏi: "Có thành công hay không?”

"Đương nhiên là thất bại rồi." Trong mắt Phương Hằng lóe lên vẻ bất đắc dĩ: "Mỗi ngày, sư tỷ chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, nhưng tới cuối cùng vẫn còn kém một chút."

"Đương nhiên, những thứ này không quan trọng.' Phương Hằng khoát tay, thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Ta muốn nói rằng từ đó trở đi, sư tỷ không hỏi một câu nào có liên quan đến Mi Hầu nữa, thậm chí ngay cả chỗ nó ra đi, nàng cũng vĩnh viễn không bao giờ đặt chân đi đến, đã triệt để buông bỏ hết thảy, muốn trở thành một thanh kiếm lợi hại nhất Thanh Châu, cũng không phải là ngoài lạnh trong nóng như những gì người nói...

"Nàng... là lạnh lùng chân chính, là cái gì cũng không để ý tới nữa."

Một chiếc xe ngựa bình thường không có gì kỳ lạ, vừa chạy khỏi Thanh Châu thành. Hai người trong xe đang ngồi đối diện với nhau.

Tưởng Thừa Vận chăm chú nhìn vào thanh niên tuấn tú trước mặt, rồi chậm rãi lấy ra một luồng khí tức hỗn tạp từ trong chiếc chuông bạc, bình thản nói: "Cất kỹ đi."

Thẩm Nghi nắm luồng khí tức nọ trong tay, quan sát tỉ mỉ, mới hỏi một câu: "Đây là cái gì?

"Là một trăm hai mươi ba luông khí tức của Yêu Quân Ngưng Đan cảnh, bao gồm cả mười bảy luồng khí tức của Yêu Quân Bão Đan cảnh. Đây là thành quả sở hữu của tất cả tróc yêu nhân sau khi đến Thanh Châu, mỗi người một phần."

"Khí tức của hơn phân nửa đám yêu ma sinh sống tại toàn bộ những khu vực phụ cận Thanh Châu, đều ở nơi này."

Tưởng Thừa Vận phun ra một ngụm trọc khí, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào luồng khí tức kia. Vì thứ này, đã có vô số tróc yêu nhân chết đi, trong đó cũng không thiếu thân bằng hảo hữu của ông ta.

Chỉ khi nắm giữ vật này trong tay, bọn họ mới có thể cảm ứng được những con yêu ma kia, xem chúng có đặt chân đến mười hai quận này hay không.

"Cái này, xem như ta tặng cho ngươi." Tưởng Thừa Vận lại lấy ra một luồng tử khí mỏng manh vô cùng, nói: "Khiếu Nguyệt Yêu Vương, chỉ cân cảm ứng được một chút tình huống không thích hợp, thì trực tiếp trốn đi, còn có thể sống hay không lại phải phụ thuộc vào vận khí."

"Yêu Vương?" Thẩm Nghi giương mắt nhìn lại.

"Võ phu đệ tứ cảnh được gọi là Hỗn Nguyên hoặc Võ Tiên, mà yêu vật đệ tứ cảnh lại có thể xưng Vương... Ta nói chuyện này cho ngươi biết, nếu nó có thể tới gần Tổng binh trong vòng ba thước, thì không tồn tại bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, người mất mạng tại chỗ nhất định là Tổng binh đại nhân của chúng ta."

"Chỉ khi ở trong Thanh Châu, Võ Tiên mới có chút vốn liếng để đọ sức với nó."

Ngay khi đề cập tới danh hào Khiếu Nguyệt Yêu Vương, trong mắt Tưởng Thừa Vận lại xẹt qua một tia sợ hãi.

"Nhiều yêu vật như vậy, thế cao thủ của Thanh Châu thì sao?"

Thẩm Nghi thu hồi luồng tử khí kia, cùng với luồng khí tức hỗn loạn lúc trước, nhanh chóng cất toàn bộ chúng vào trong chuông bạc của mình, hẳn là những vật này đã được thu lấy từ khá nhiêu năm về trước, lại bị chia làm rất nhiều phần, nên mối liên hệ giữa nó và bản thể của yêu vật không được chặt chẽ như mối liên hệ giữa hắn với đám giao ma kia, sau khi nuốt Giao Đan vào trong bụng, dù vậy, có cũng tốt hơn không.

"Mười hai vị đại tướng và ba vị kim linh tróc yêu nhân, đều là cường giả Bão Đan cảnh”

"Không chỉ vậy, phỏng chừng bên trong bốn họ sáu phái cũng cất giấu hai - ba vị nữa, thí dụ như Tổ Kiếm của Thanh Phong Sơn. Chẳng qua Tổ Kiếm nọ lại trùng hợp bị Âm Thần khắc chế, thật ra để chống lại Yêu Quân Bão Đan Cảnh, đối phương cũng có sức đánh một trận.'

"Ngoài ra, còn có những vị tróc yêu nhân với tư lịch khá sâu dày, hoặc là nhóm tùy tùng bên cạnh đại tướng. Tóm lại, tổng cộng nhóm cao thủ Ngưng Đan cảnh của Thanh châu cũng được chừng bốn mươi, năm mươi vị."
Bình Luận (0)
Comment