Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 196 - Chương 196: Tiến Về Vĩnh An Thành!

Chương 196: Tiến Về Vĩnh An Thành! Chương 196: Tiến Về Vĩnh An Thành!Chương 196: Tiến Về Vĩnh An Thành!

Ngay sau khi Tưởng Thừa Vận bình thản nói ra, đột nhiên Thẩm Nghi lại phát hiện Thanh Châu này cũng không an ổn như những gì hắn từng suy nghĩ.

Bởi vì với số lượng này, chẳng phải cường giả của hai bên đã chênh lệch quá nhiều rồi?

Đừng thấy ông ta mở miệng là liệt kê ra đến mấy chục người, nhưng mấy chục người kia lại được lựa chọn từ mấy chục triệu nhân khẩu của một châu lớn.

Nếu chia đều ra, gần như một quận có không đến năm vị cao thủ Ngưng Đan Cảnh tọa trấn.

Đã rơi vào tình huống này rồi, mà bên trên còn quản lý đống Ngưng Đan pháp nghiêm ngặt như vậy...

Tưởng Thừa Vận lặng lẽ thu những biến hóa trên nét mặt Thẩm Nghi vào đáy mắt, thoáng cười một tiếng nói: "Trong đám yêu vật nọ cũng phân chia theo chủng tộc, không có thân mật như ngươi đang nghĩ đâu. Mà châm ngòi, phá hủy mối quan hệ giữa chúng nó cũng là một trong những niềm vui của tróc yêu nhân. Nếu gộp cả đám cao thủ trong thế gia vào, cũng miễn cưỡng coi như thế lực hai bên ngang nhau, chẳng qua đám người này đều mang ý xấu, thậm chí Trấn Ma ti còn phải phân ra một bộ phận lực lượng dư thừa đi trông coi bọn họ."

"Cũng chính vì vậy, bất cứ thế gia môn phái nào có thể trở thành thế lực nhất lưu, đều có thủ đoạn giống như Tổ Kiếm”

"Bọn họ lấy Huyết Khế Kiếm Trì để ước thúc môn nhân, chỉ cần Trấn Ma ti nhìn chằm chằm vào tên đầu lĩnh của bọn họ, là có thể thuận thế quản chế được toàn bộ nhóm cao thủ môn hạ bên dưới."

Tưởng Thừa Vận nói ra những lời này, không chỉ muốn nói làm rõ cho Thẩm Nghi thấy cục diện của Thanh châu, còn đang muốn âm thầm nhắc nhở hắn, ở Thanh Châu này không tôn tại một phương pháp nào có thể ổn định tấn thăng Ngưng Đan cảnh mà không bị quản chế.

"Ta rất xem trọng ngươi." Nói được một nửa, trên khuôn mặt thành thật của người trung niên kia lại đột nhiên lóe lên vẻ nghiêm túc: "Tổng binh sẽ trở về rất nhanh, đến khi ấy, cả thân phận Thiên Tướng tùy tùng này lẫn chiếc chuông bạc kia, đều đủ làm ngài coi trọng ngươi hơn một chút, nhưng những vật đó đều là người khác ban thưởng cho ngươi. Giao Long kia chết như thế nào, chuông bạc đó làm sao mà đến, chuyện này ngươi còn rõ ràng hơn cả ta." Nói tóm lại, dù hiện giờ công trạng của hắn cũng không nhỏ, nhưng so sánh với thân phận này, nó vẫn có chút mơ hồ, chưa chân thực.

"Sau khi ngài trở về, hãy làm sao để ngài cho rằng ngươi thực sự tương xứng với thân phận này." Tưởng Thừa Vận ngồi thẳng người lại, dù trong lòng đã coi thanh niên trước mặt là tôn tại ngang hàng với mình, nhưng tuổi tác và thực lực của đối phương còn chưa chân chính đạt đến trình độ đó, nên trong lúc lơ đãng, ông ta vẫn để lộ ra giọng điệu thuyết giáo của mình: "Dựa vào bản lĩnh của ngươi, không nên dính vào ân huệ của đám lão tiền bối kia, hãy đi kiếm về thứ thuộc về chính ngươi đi."

Thẩm Nghi nghe vậy, lại khẽ nhíu mày. Thông qua những lời nói vừa nãy, hắn chợt phát hiện, dường như thái độ của người này đối với mình đã thay đổi rất nhiều rồi.

Chỉ có điều, loại thái độ này vẫn có chút kỳ quái, tựa như đối phương đã nhét hắn vào trong một loại quy hoạch nào đó rồi.

"Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả ta." Tưởng Thừa Vận xòe bàn tay tới, nhẹ nhàng huơ huơ: "Lần này, mục đích ta dẫn ngươi đi Vĩnh An thành, chính là để ngươi làm quen với quy trình này một chút. Về phần, sau khi chuyện xong rồi, ta sẽ chia công trạng cho ngươi... tốt nhất là đừng nên giữ loại ý tưởng đó ở trong đầu, hy vọng ngươi có thể hiểu được."

"Nhưng nếu ngươi có thể làm vài chuyện gì đó một mình, chỉ cân không sợ mất mạng, ta sẽ không trói buộc ngươi.

Phải biết rằng, tróc yêu nhân không phải Trấn Ma ti, trong hàng ngũ của bọn họ vốn không tôn tại cái gì gọi là công trạng tập thể, một khi ra khỏi thành, hai người có thể là đồng sự hợp tác, cũng có thể là kẻ cạnh tranh đối chọi gay gắt với mình.

Khi nói ra lời này, Tưởng Thừa Vận vốn cho rằng hoặc nhiều hoặc ít Thẩm Nghi sẽ có chút thất vọng, nhưng ngược lại, ông ta chẳng trông thấy bất cứ điểm gì khác thường ở trên gương mặt trắng nõn kia.

"Ta không có ý kiến, vẫn nên nói tới chuyện chính đi." Thẩm Nghi nhắm mắt làm một giấc ngủ ngắn, để cho bản thân có thể duy trì trạng thái tinh lực tràn đầy ở bất cứ thời điểm nào.

Bởi nói gì thì nói, vị trung niên này dùng chuông gọi hắn ra đây, hẳn sẽ không nhàm chán đến mức muốn hắn đi dạo phố cùng đâu nhỉ?

Còn về công trạng... cứ đi một bước tính một bước, dù hắn thật sự không thể nhúng tay vào, thì hỗ trợ đối phương bổ thêm một đao cũng không thành vấn đề.

"Hóa ra ngươi lại ngấm ngầm có thứ tâm tư này thật." Nghe xong lời nói của Thẩm Nghi, Tưởng Thừa Vận có chút buồn cười, chẳng lẽ thái độ biểu hiện vừa rồi của ông ta lại quá mức bức thiết?

Đúng, chuyện đối phương chính là tồn tại xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi, nhận xét này không giả, nhưng ông ta chính là võ phu đã trải qua giai đoạn ngưng kết thành đan, loại yêu họa có thể phiền đến ông ta ra tay, mà đối phương vẫn muốn chen chân vào kiếm một chén canh?

Đến đây, Tưởng Thừa Vận nhanh chóng thu hồi suy nghĩ trong đầu lại, và vẫn nghiêm túc giới thiệu: “Tróc yêu nhân nhận được tin tức, cuộc thí luyện mà Sơn Quân kia chuẩn bị cho mấy đứa nhóc của nó lại bắt đầu."

"Có câu nói hổ sinh ba con, tất có một con bưu hãn. Mấy con súc sinh này lấy thành lớn làm ranh giới, bắt đầu triển khai săn bắn, chính vì muốn tuyển ra con vương giả bưu hãn nhất trong đó."

"Lần trước, chúng ta bất ngờ không kịp phòng bị, đã để cho bọn chúng ăn uống no đủ sau đó bình yên rời đi. Rút kinh nghiệm, tróc yêu nhân đã hao phí rất nhiêu công phu, mới lấy được tin tức lần thứ hai này. Khác với lần trước, đại khái là lần này bọn chúng đã chuyển ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Vĩnh An thành."

Nói đến đây, trong mắt Tưởng Thừa Vận chợt lóe lên một tia sát cơ: "Vĩnh An thành có Ngưng Đan tọa trấn."
Bình Luận (0)
Comment