Chương 197: Hoài Nghi!
Chương 197: Hoài Nghi!Chương 197: Hoài Nghi!
Tình huống này chỉ có thể nói lên một điều rằng, sau khi nuốt đủ bảo dược nhân thể, lại trải qua nhiều năm tôi luyện, bất kể khẩu vị hay thực lực của đám hổ con này đều đã gia tăng thêm không ít, thậm chí bọn chúng còn dám nhắm đến một vị võ phu Ngưng Đan cảnh.
Thẩm Nghi cảm nhận được nhịp xóc nảy truyền đến từ chiếc xe ngựa bên dưới, nhẹ giọng nói: "Nếu mọi chuyện đúng như lời ngươi nói, đây là thí luyện mà Sơn Quân tổ chức dành cho đám hậu bối, thì các ngươi đã làm thế nào để lấy được tin tức?"
"Ta cũng không biết." Tưởng Thừa Vận cũng nhắm hai mắt xuống, nhưng âm giọng lại trở nên nóng bỏng: "Dù tin tức này là giả cũng đáng giá, ngươi vừa lên làm tróc yêu nhân, không biết loại yêu vật có can đảm tiến vào bên trong mười hai quận thành Thanh Châu này hiếm thấy đến mức nào đâu."
Phải biết rằng, đám Yêu Quân ở Thanh Châu, hoặc là nắm giữ thủ đoạn thu lại khí tức cực kỳ kinh người, hoặc là có trong tay thủ đoạn bảo mệnh rất cao minh, hay là có loại vách ngăn tự nhiên như Dương Xuân giang này che chở, muốn gặp được chúng, lại vây giết được chúng, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Cho nên loại mạo muội xông vào thành trì của nhân loại như thế này, mà tin tức còn bị bọn họ chặn được trước như vậy, thật sự không thể buông tha được.
Thẩm Nghi im lặng mím môi.
Đối phương hiểu lầm ý của hắn rồi.
Hắn không có nghi ngờ tin tức này là thật hay giả, chỉ hoài nghi vê nơi phát ra tin tức mà thôi.
Đình Dương quận, Vĩnh An thành.
Tường thành có vẻ loang lổ, lại điểm xuyết mấy mảng màu xanh. So ra, nơi này vẫn kém Thanh Châu thành một chút khí thế trang nghiêm, nhưng người qua đường lui tới cũng coi như náo nhiệt.
Một chiếc xe ngựa vừa hòa mình vào đám đông, chậm rãi tiến vào thành trì, rồi dừng ngay tại sân trước của một tòa đại viện phồn hoa nhất trong thành.
Đặng gia tọa trấn Vĩnh An thành đã mấy trăm năm, chưa từng có người dám vuốt râu hùm của họ. Trong đại viện này chỉ có một vị cao thủ Ngưng Đan cảnh duy nhất, bảo hộ cả tòa thành trì không để yêu ma xâm hại, địa vị cao thượng đến đỉnh điểm. Mà giờ phút này, thiếu gia của Đặng gia lại chờ ở cửa, một hành động cực kỳ hiếm thấy, mà trên mặt gã lại không có lấy một chút nóng nảy nào. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cô nương duyên dáng yêu kiều đang đứng bên cạnh.
"Nhu cô nương, ta đã sắp xếp xong xuôi tòa viện tử ở phía Đông, đúng hướng có ánh sáng mặt trời chiếu rọi cho thúc thúc ngươi rồi, cũng chuẩn bị xong một buổi yến hội tẩy trần, không biết còn điều gì cần chuẩn bị trước hay không?" Đặng Minh Húc cười khẽ, phong độ nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Nhu nghe vậy, có hơi xấu hổ, vừa dịu dàng vừa luống cuống, không biết nên xử lý ra làm sao, nói: "Đặng công tử, không cần thiết phải phiên toái như vậy, thúc thúc và †a ở cùng một viện là được."
Nhìn một mảng phấn hồng trên gương mặt trắng nõn kia, nhất thời Đặng Minh Húc lại có chút ngứa ngáy trong lòng. Sau khi nghe đối phương nói, hình như gã cũng có chút hiểu ra, lập tức gật gật đầu.
Nói là thúc thúc, nhưng theo gã suy đoán, đại khái là người trong nhà không yên lòng về Nhu cô nương, mới phái hộ vệ tới đây bảo vệ?
Rất nhanh, chiếc xe ngựa đang chạy tới đã dừng lại, một bóng người sải bước đi xuống đầu tiên.
Đặng Minh Húc thu khuôn mặt của vị trung niên thành thật kia vào đáy mắt, lại quan sát chiếc áo gai vải thô trên người đối phương, càng thêm chắc chắn với suy đoán trong lòng, nhưng đương nhiên, gã cũng không vạch trần đối phương, chỉ nhiệt tình nghênh đón: "Tiểu tử Đặng Minh Húc ra mắt thúc thúc."
Tưởng Thừa Vận tùy tùy tiện tiện ôm quyền nói: "Sao ta không nhớ mình đã từng gặp ngươi ở đâu rồi?"
"Ngài cứ nói đùa." Nụ cười trên mặt Đặng Minh Húc có chút cứng ngắc, lại nghe thấy trong xe vang lên động tĩnh, mới vội vàng xoay người sang chỗ khác, che giấu đi chút ngại ngùng vừa nấy: "Thì ra vẫn còn một vị thúc thúc khác?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một thanh niên mặc áo đen khí vũ hiên ngang bước xuống xe ngựa, người này còn khách khí gật đầu với gã.
"Vị này, vị này cũng là thúc thúc?” Đặng Minh Húc không tự chủ được, khẽ hé miệng nói, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương, rồi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhu: "Cũng... cũng ở trong một viện với ngươi?"
Và thật hiển nhiên, đối với sự xuất hiện của vị thanh niên lạ mặt này, Lâm Nhu cũng có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị, cũng may Tưởng Thừa Vận đã sải bước đi về phía cửa lớn, nói: "Đây là thiếu gia nhà... là một vãn bối của ta, mau chuẩn bị nước nóng, chúng ta đi suốt quãng đường dài, xóc nảy muốn chết rồi."
Nghe vị trung niên kia không cẩn thận để lỡ miệng, Đặng Minh Húc vội vàng phản ứng lại, rôi khách khí đón mấy người bọn họ vào trong Đặng gia, thậm chí gã còn tự mình dẫn bọn họ đến chỗ ở, lại phân phó hai tên hạ nhân đi nấu nước, lúc này mới cười nói: "Đêm nay ta đã chuẩn bị chút rượu, mong thúc thúc nể mặt."
Thấy Tưởng Thừa Vận gật đầu, trong lòng Đặng Minh Húc không khỏi vui mừng, vượt quá kỳ vọng.
Lại nói, Đặng gia bọn họ đúng là vọng tộc ở Vĩnh An thành, tin này tuyệt không giả, nhưng để trở thành một gia tộc lớn như vậy, thứ bọn họ dựa vào chính là vị lão tổ trong nhà, ngài đã từng gặp được kỳ ngộ, rồi may mắn mà đột phá đến Ngưng Đan cảnh.
Nhưng ở thời điểm hiện giờ lão tổ tuổi tác đã cao, Đặng gia xuống dốc gần như đã là chuyện ván đã đóng thuyền, dù không đến mức thảm hại đến cùng cực, nhưng muốn duy trì địa vị siêu nhiên thế ngoại như hiện nay, gần như là chuyện không thể.
Không ngờ gã lại vô tình gặp được một vị tiểu thư của đại tộc ở Ngọc Sơn quận.
Dù Lâm Nhu cô nương đã cực lực che giấu. thậm chí còn che giấu cực kỳ tốt, nhưng quý khí trên người nàng lại bị Đặng Minh Húc liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Ngay khi nhận ra điều đó, gã lập tức vận dụng đủ mọi thủ đoạn, hao hết đủ loại tâm tư, thật vất vả mới móc nối được quan hệ với nàng.