Chương 198: Mồi Nhử!
Chương 198: Mồi Nhử!Chương 198: Mồi Nhử!
Đối phương rõ ràng là một vị tiểu cô nương chưa trải sự đời, tâm tư hàm súc, gã vừa mới biểu hiện ra một chút ý tứ, Nhu cô nương đã có chút luống cuống, thậm chí còn trực tiếp mời cả đại cữu ca tương lai tới đây, khẳng định là muốn khảo sát gã rồi.
Nghĩ tới tư thế oai hùng của vị thanh niên mặc áo đen nọ, trong lòng Đặng Minh Húc thoáng lộ ra một chút tự ti, cảm thấy bản thân không được bằng anh bằng em. Chờ đến khi chút căng thẳng nọ qua rồi, gã lại cẩn thận hồi tưởng về phút thất thố lúc nãy, trong lòng chỉ hận không thể tát lên mặt mình một cái.
"Mấy vị cứ ôn chuyện trước đi, tiểu tử cáo lui." Gã chắp tay, chuẩn bị trở về thay một bộ y phục khác, không thể thua kém đại cữu ca quá nhiều.
Đợi cho đến khi Đặng Minh Húc rời khỏi tiểu viện.
"Hô." Lâm Nhu mới lặng lẽ lườm về phía đối phương một cái, rồi đi vào trong phòng ngồi xuống.
Thấy Tưởng Thừa Vận và thanh niên xa lạ kia đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại, nàng mới dựa vào thành ghế, gác chân lên, bắt chéo lại, nói: "Tưởng lão đại, ngươi thiếu ta một nhân tình, lân sau nhớ trả."
"Bây giờ trả luôn đi." Tưởng Thừa Vận dứt khoát lấy ra một luồng khí tức yêu ma Ngọc Dịch trung kỳ, tiện tay ném đến, Lâm Nhu cười hì hì tiếp nhận, cũng nhanh chóng lấy một chiếc chuông đồng tinh xảo tới, bỏ luông khí tức yêu ma kia vào.
Dứt lời, Tưởng Thừa Vận lại đưa mắt nhìn vê phía Thẩm Nghị, nói: "Về sau, khi ngươi nhờ người khác làm việc, nếu cảm thấy giúp lại người ta quá phiền toái, cũng có thể dùng vật này để đáp tạ đối phương."
"Người mới hả?" Lâm Nhu nghe vậy, lập tức tò mò nhìn sang. Ngay cả chuyện cơ bản nhất như vậy, cũng phải dạy, thì ông ta đưa đối phương chạy đến Vĩnh An thành này làm gì?
"Ừm." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, không định bỏ qua bất kỳ cơ hội học tập nào, lập tức mở miệng hỏi: "Tiếp theo chúng ta cần làm gì?"
"Còn có thể làm gì được chứ? Vất vả lắm mới làm cho tên ngốc Đặng gia này mắc câu, chúng ta cứ dứt khoát lấy lão tổ nhà hắn ra làm mồi nhử, đi câu yêu ma thôi." Lâm Nhu duỗi lưng một cái.
Tưởng Thừa Vận vặn vẹo cổ tay, cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: "Nếu lần này cũng giống lần săn bắn trước đó, thì khẳng định là đám yêu vật kia không thể buông tha cho vị Ngưng Đan cảnh duy nhất ở thành này được. Nếu không, bọn chúng cũng chẳng cần thiết phải lựa chọn tổ chức ở Vĩnh An thành, để đảm bảo tin tức không bị lộ, tránh để Ngưng Đan cảnh này thoát khỏi nơi đây, ta mới mời nàng đi tới trải đường trước cho chúng ta.'
"Hơn nữa, mục tiêu của đám yêu ma kia là hắn, để bảo vệ tánh mạng cho mình, hắn cũng có thể trở thành trợ lực của ta."
Thẩm Nghi trâm mặc lắng nghe, lại trực tiếp ghi tạc những kinh nghiệm này vào trong lòng.
Quả nhiên, đối với bên ngoài, thủ đoạn của nhóm người trong triều đình này cũng đủ quả quyết.
Nếu bọn họ báo trước chuyện này cho lão tổ Đặng gia, để đối phương chuẩn bị sẵn sàng, khẳng định là tỷ lệ thương vong sẽ giảm mạnh, nhưng cũng không thể tránh khỏi, sẽ có rất nhiêu biến cố phát sinh trong quá trình xử lý việc này.
Cho nên, để đảm bảo công trạng tới tay, dù vị lão tổ này có chết cũng phải chết ở trong Vĩnh An thành. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa tróc yêu nhân và Trấn Ma tỉ.
"Trong thành có bao nhiêu tróc yêu nhân?" Tưởng Thừa Vận lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
"Khoảng ba mươi người, phần lớn đều muốn tới để nhặt chút lộc rơi lộc vãi." Lâm Nhu dùng một tay chống cằm, một tay khác lại vươn đầu ngón tay tới, nói: "Có người dựa vào cơ duyên xảo hợp đi cứu mạng một tên hoàn khố, sau đó xưng huynh gọi đệ với đối phương, cũng có ngươi trực tiếp đưa rau xanh cho nhà bếp phía sau thế gia, còn có một người giả trang thành hoa khôi, nhìn chằm chằm vào Đặng Minh Húc, nhưng bị ta nẵng tay trên rồi, hì hì."
"Ở trước mặt loại đại thiếu gia này, giả trang thành một cô nương lẳng lơ nào có lực hấp dẫn lớn như tiểu thư ngây thơ nhà thế gia?"
Chỉ dăm ba câu, gần như tất cả các thế lực có thể gọi tên trong Vĩnh An thành đều bị tróc yêu nhân trói vào lưỡi câu cả rồi.
Mà nơi mê người nhất, không đâu qua được Đặng gia, nhưng có can đảm để mắt tới miếng thịt béo này, ít nhất cũng phải có tu vi Ngưng Đan cảnh mới được.
Rất nhanh, Tưởng Thừa Vận đã đoán ra người bị Lâm Nhu này nẵng tay trên: "Tiêu Tường Vi ư?”
"Khi trở vê Thanh Châu thành, nếu nàng tới tìm ta gây phiên phức, Tưởng lão đại ngươi nhất định phải ra mặt thay ta đó." Lâm Nhu tỏ vẻ đáng thương nháy mắt mấy cái, lại lập tức đi lướt qua đề tài này, nhìn về phía thanh niên bên cạnh. Nàng lấy luồng khí tức vừa nhận tới tay ra ngoài, để nó xoay quanh ngón trỏ, lại cất giọng trêu đùa nói: "Tiểu đệ đệ, chờ chuyện này kết thúc, có hứng thú cùng tỷ tỷ đi giết yêu hay không?”
"Nói sau đi." Thẩm Nghi điều chỉnh lại khí tức trong người, lập tức thu hồi ánh mắt, từ chối cho ý kiến.
So với một con yêu ma Ngọc Dịch trung kỳ, thì hiện tại, hắn càng cảm thấy hứng thú với mấy con hổ yêu sắp đến Vĩnh An thành kia hơn.
"Ái chà, khá là cao ngạo lạnh lùng nha." Lâm Nhu có chút kinh ngạc nói.
"Ta khuyên ngươi, tốt nhất là đừng chiêu mộ hắn." Tưởng Thừa Vận dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, bản thân ông ta muốn chém yêu ma, Thẩm Nghi không đủ năng lực đi cướp, nhưng tiểu cô nương này thì khác, nếu nàng phát hiện ra yêu ma lại thật sự dẫn hắn đi cùng, chưa chắc đến cuối cùng, con yêu ma nọ đã thuộc về nàng.
Ban đêm, đại viện của Đặng gia dần trở nên huyên náo. Từng vò rượu ngon được đưa vào đại sảnh, vô số món ngon cũng được bưng lên chiếc bàn tròn ngay giữa sảnh.
Lâm Nhu được Đặng Minh Húc đi theo bên cạnh, cùng ngồi xuống, Tưởng Thừa Vận lại nghênh ngang đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
Hai người lặng lẽ liếc nhau.
Thẩm Nghi không hiểu rõ thói quen của thế gia, bởi vậy cứ dứt khoát duy trì thiết lập nhân vật cao ngạo lạnh lùng như ban đầu, trực tiếp lấy cớ thân thể có bệnh nhẹ không tới được.
Hành động này lại vừa vặn làm nổi bật lên khí thế của cái gọi là "Lâm gia" Ngọc Sơn quận kia.