Chương 200: Ta Còn Cơ Hội Hay Không?
Chương 200: Ta Còn Cơ Hội Hay Không?Chương 200: Ta Còn Cơ Hội Hay Không?
"Ngươi từ Ngọc Sơn quận đến đây? Ta vẫn chưa từng được đi qua nơi đó." Đặng Kiến Nguyên cũng không mời rượu Thẩm Nghị, chỉ lặng lẽ ngồi tự rót tự uống, gương mặt lão càng đỏ hơn, nhưng đôi mắt lại sáng đến bất ngờ: "Khi còn trẻ không có cơ hội đi đến, lớn tuổi rồi lại không dám rời đi, rất nhiều người bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào ta, ta đi rồi bọn họ sẽ sợ hãi."
"Ngươi nói đi." Bỗng nhiên lão đầu nọ ôm lấy chum rượu, xoay người, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, hỏi một câu: "Ta còn có cơ hội đi đến đó hay không?”
Trâm Nghi trâm mặc một thoáng, hắn luôn có cảm giác, nếu đối phương sinh ra loại ý tưởng này, thì phỏng chừng Tưởng Thừa Vận kia sẽ là người đầu tiên ra tay ấn lão xuống ghế.
May mà Đặng Kiến Nguyên cũng không cho rằng mình có thể nhận được câu trả lời từ phía hắn, chỉ thấy lão khoát tay: "Thôi, ta cũng không muốn rời đi, Vĩnh An thành này rất tốt, nếu nơi đây có thể luôn luôn tốt như vậy, cũng không tệ."
Sau khi nói ra câu này, lão đầu trước mắt đã trở nên bình thường hơn rất nhiều, giống như một vị lão nhân nhỏ gây bình thường, lão bắt đầu nhớ lại chuyện cũ: "Khi còn trẻ như ngươi, ta rất lười nhác, chẳng chịu học võ cho tốt, học cái gì cũng qua loa, thậm chí còn ngại đại thành quá khó hiểu, chỉ cần đạt đến tiểu thành miễn cưỡng đủ dùng là xong, chỉ được cái có vận khí tốt...'
Thẩm Nghi cũng không cảm thấy đối phương đang cố ý khiêm tốn.
Xét cho cùng, hầu hết những thế lực nhị lưu đều là như vậy, hoặc là có vận khí tốt gặp được kỳ ngộ, hoặc là đi theo đường lối bàng môn tà đạo gì đó, thời điểm lão tổ tông còn sống, cũng là thời điểm gia tộc đi đến đỉnh phong, nhưng chờ đến lúc lão vẫn lạc rồi, hầu như trong gia tộc không có khả năng để tiếp tục sinh ra một vị Ngưng Đan cảnh thứ hai nữa, rồi dần dần cũng biến thành tam lưu thôi.
"Được rồi, đa tạ ngươi đã nghe lão già ta lải nhải, ngày thường vốn chẳng tìm được một người có thể nói chuyện. Thế hệ trẻ tuổi hiện tại, rất ít người có tính nhẫn nại như ngươi." Đặng Kiến Nguyên lắc lư vại rượu, lại nấc thêm một cái, rồi cười tủm tỉm đứng dậy, cũng thuận tay câm lấy một miếng thịt muối cuối cùng: "Ta đi đây."
Lão đi rồi, trong viện chỉ còn lại có một mình Thẩm Nghi cùng một một chén nước trắng và một cái đĩa... Hắn nhìn cái đĩa rỗng tuếch mà rơi vào trâm tư.
Ừm, ít nhất là hiện tại hắn đã có vật tham chiếu rồi. Thì ra Ngưng Đan cảnh cũng không phải mạnh như lúc trước hắn từng nhìn thấy, cảm giác nguy cơ mà vị lão nhân này mang đến cho hắn chỉ hơn trụ trì của Kim Cương môn kia khoảng bốn - năm phần mà thôi.
Với loại thực lực này, ngay cả cấp bậc ngưng kết sồ đan cũng có chút miễn cưỡng.
Thiếu thủ đoạn, không sát chiêu, đây mới là trạng thái bình thường của nhóm giang hồ võ phu.
Còn loại thế lực giống như Trấn Ma tỉ kia, trong nay nắm giữ cả một hệ thống bồi dưỡng cao thủ Ngưng Đan cảnh, bao gồm nhiều loại Ngưng Đan pháp, lại cộng thêm võ học tương ứng, thậm chí bọn họ còn chuẩn bị Võ Miếu để tiến hành tẩy luyện, đây tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng nổi đối với đám người trong giang hồ.
Không bao lâu sau, Tưởng Thừa Vận dẫn theo Lâm Nhu từ bên ngoài trở về, sắc mặt hơi có chút khó coi.
Lâm Nhu chắp tay sau lưng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tưởng lão đại ngươi gấp cái gì, nếu thật sự lo lắng lão tổ của bọn họ đã phát hiện ra điều gì, lại không nhịn được nữa... Ngươi cứ dứt khoát ra tay giáo huấn lão trước đi."
Tưởng Thừa Vận không phản bác, chỉ hờ hững nói: "Ta đang lo lắng Tiêu Tường Vi."
Bọn họ chuẩn bị nhiều như vậy, toàn bộ đều nhắm vào mục tiêu là ba con hổ con có xác suất lớn sẽ đột phá Ngưng Đan Cảnh kia, nếu có thể thì một con, ông ta cũng không muốn chia cho ai.
Nói chuyện phiếm vài câu, mấy người bọn họ đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, ngay vào lúc gà gáy, một đám người của Đặng gia đã tập trung lại, đi tới vây quanh vị lão tổ đang đứng ở cửa viện.
Chỉ thấy lão mặc trên người một bộ y phục cực kỳ đẹp đẽ quý giá, trên khuôn mặt gầy gò toát lên vẻ uy nghiêm của vị đệ nhất cường giả tại Vĩnh An thành, mái tóc hoa râm đã được sửa sang lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cả người để lộ ra khí thế phi phàm, đâu còn sự cô đơn như đêm qua?...
"Chư vị từ Ngọc Sơn quận đường xa mà đến, không biết ở lại nơi này có quen hay không?" Đặng Kiến Nguyên đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn về phía ba người trong tiểu viện: "Nếu ở không quen, chi bằng hãy đến chỗ lão phu, để lão phu làm trọn tình địa chủ."
Đặng Minh Húc vốn đang thầm oán lão tổ nhà mình quá cao ngạo, lại trực tiếp vắng mặt trong buổi yến tiệc hôm qua, làm Lâm Nhu cô nương cảm thấy bản thân không được coi trọng, ngay cả gã cũng bị liên lụy bởi chuyện này, nhưng ở thời điểm hiện tại, vừa nghe lão tổ nói ra những câu khách khí như vậy, niềm vui lập tức lan tỏa trong lòng gã, thậm chí còn lan lên tận đôi lông mày mới nhíu kia.
Lão tổ nói vậy là đang muốn chủ động bàn chuyện đính hôn giúp gã ư?
Tưởng Thừa Vận có chút ngoài ý muốn đưa mắt nhìn qua, một lát sau mới gật đầu nói: "Đa tạ đã khoản đãi."
Đặng Kiến Nguyên cười cười, ánh mắt đảo qua ba người bọn họ, nhưng không dừng lại ở bất cứ người nào, phảng phất như chưa từng quen biết Thẩm Nghi trước đó. Lão lập tức cho một đám gia quyến lui đi, rồi xoay người đi vào chỗ sâu bên trong đại viện.
Chờ đến nơi rồi, cuối cùng Tưởng Thừa Vận cũng hiểu được cảm giác không thích hợp trong lòng mình đến từ đâu. Bởi vì nơi này lại có một bóng người mặc áo đỏ đang đứng thẳng trong sân.
Tiêu Sắc Vi đang ngắm nghĩa một chuỗi vòng tay bằng ngọc thạch, đại khái là cảm thấy không thú vị, nên nàng tiện tay ném nó lên chiếc bàn đá gần đó.
"Chư vị cứ tự nhiên." Đặng Kiến Nguyên để lại một câu nói, rồi trâm mặc đi vào trong phòng, chậm rãi đóng cửa lại, mặc kệ ba người có quen biết nhau kia, mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào nhau.