Chương 201: Sơn Quân...
Chương 201: Sơn Quân...Chương 201: Sơn Quân...
Thẩm Nghi ngồi bên cạnh bồn hoa, lấy thanh hắc đao bên hông tới, đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng vuốt ve những đường hoa văn màu vàng kim trên đó.
"Đi ra ngoài làm việc, còn mang theo nhiều tiểu bối như vậy, ngươi có chiếu cố được chúng hay không?" Trên mặt Tiêu Sắc Vi của hôm nay đã không còn vẻ phong trần như hôm qua nữa, nhưng lại nhiều thêm mấy phần mỉa mai.
Lâm Nhu sợ hãi nâng tay lên nói: "Tiêu tỷ tỷ, ta chỉ đi ngang qua thôi."
Trong một gian tiểu viện, lại đồng thời hội tụ tới hai vị ngân linh tróc yêu nhân, thật sự khiến người ta không thể nào thả lỏng tâm tình được.
Nghĩ đến đây, nàng lại ghé mắt nhìn về phía Thẩm Nghi xa xa. Đều là người trẻ tuổi, thậm chí đối phương còn thiếu tư lịch hơn nàng, sao thoạt nhìn lại bình tĩnh như vậy?
"Kiểu gì cũng tốt hơn ngươi, lại chạy vào thanh lâu câu một lão nhân." Rõ ràng là Tưởng Thừa Vận không có tâm tư đấu võ mồm với nàng, ông ta lập tức tìm một căn phòng,'Phanh" đóng cửa lại.
Tiêu Sắc Vi khẽ cười lạnh một tiếng, dường như không có hứng thú đi để ý tới hai tên tiểu bối còn lại, nàng cũng xoay người trở về phòng của mình.
"Phanh."
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, Thẩm Nghi thoáng ngước mắt lên, nhìn về phía gian phòng thuộc về lão tổ Đặng gia.
Lúc trước, ở thời điểm chuẩn bị lên đường đến đây, hắn đã từng đưa ra suy đoán, đến hôm nay, suy đoán này lại một lần nữa nảy lên trong đầu... rốt cuộc tin tức đó là từ đâu mà tới?
Thử thay đổi vị trí của bản thân để tự hỏi một chút xem sao.
Nếu hỏi thái độ của hắn đối với thí luyện của đám hài tử, thì nhiều nhất lúc ở nhà, hắn sẽ dặn dò chúng nó hai câu là xong, chẳng lẽ còn phải trắng trợn đi tuyên bố ra bên ngoài?
Đáng tiếc, hắn là người mới, đừng nói là Tưởng Thừa Vận và Tiêu Tường Vi, ngay cả một tróc yêu nhân bình thường như Lâm Nhu, cũng sẽ không đặt lời nói của hắn vào trong lòng.
Hơn nữa, mọi chuyện cũng đúng như những gì Tưởng Thừa Vận đã nói trên đường, dù tin tức này là giả, bọn họ cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Lại nói, lão tổ Đặng gia là địa đầu xà của Vĩnh An thành, lão có thể biết được những tin tức mà ngay cả tróc yêu nhân cũng không rõ ràng hay không?
Nhớ lại hôm qua, lão đầu này đột ngột nhắn nhủ di ngôn như vậy, có lẽ lão cũng không có cái nhìn gì đặc biệt đối với hắn, chẳng qua Tưởng Thừa Vận và Tiêu Tường Vi quá mạnh, lão không thể trèo lên được, nhưng trong lòng lại không muốn làm cho người của Đặng gia hoảng sợ.
Vừa hay có một kẻ là hắn, vừa vặn có thịt mà không có rượu, lão đầu ấy mới trùng hợp ngồi xuống bên cạnh thôi.
Nếu là như vậy thì có vẻ sự kiện kia rất không bình thường.
Đã biết rõ có hai đại cao thủ ở bên cạnh tương trợ, bản thân lão đầu cũng không phải người trẻ tuổi mới ra đời, sao lại đến mức chưa chiến đã khiếp sợ, thậm chí còn sinh ra ý chí cảm tử từ sớm?
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghi lại rơi vào trâm mặc, bàn tay nắm chặt lấy chuôi đao.
Ban đầu hắn cho rằng, chuyến đi này mình thật sự không có cơ hội xuống tay, chỉ coi như đi theo người trước học tập quy trình làm việc của họ một chút, cũng tiện để về sau bản thân đi làm việc, nhưng hôm nay xem ra... chưa chắc kết quả đã là như vậy.
Nhoáng một cái đã qua ba ngày, lại vào lúc đêm khuya.
Từ ngày đó trở đi, Đặng Kiến Nguyên không hề bước ra khỏi phòng nữa, nhưng đương nhiên, Tưởng Thừa Vận và Tiêu Tường Vi cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn nhìn chăm chằm vào phòng lão như phòng trộm.
Cũng đúng thôi, bởi vì theo một lẽ tự nhiên, những người trong triều đình như bọn họ đều có cảm giác không tín nhiệm đối với đám võ phu giang hồ.
Đó chính là đạo lý sinh tôn bọn họ dựa vào, sau khi đã tổng kết được thông qua vô số tính mạng.
Rõ ràng là Lâm Nhu có chút nhàm chán, đã mấy lần nàng tới tìm Thẩm Nghi muốn bắt chuyện với hắn, lại phát hiện dường như đối phương không hề giống mình... Nói chính xác hơn, hắn không hề giống một người ngoài cuộc thuần túy đi tới xem kịch vui như nàng!
"Này, nếu không hai chúng ta rút lui trước đi, dù sao bọn họ cũng sẽ không chia công trạng cho chúng ta đâu.”
Thẩm Nghi còn chưa trả lời, bỗng nhiên chiếc chuông bạc bên hông lại rung lên kịch liệt, một luông khí tức chui vào bên tai. Nhưng tin tức bên trong lại... hoàn toàn không có.
Cùng thời điểm này, Tưởng Thừa Vận và Tiêu Tường Vi lập tức đẩy cửa bước ra, sắc mặt khẽ biến, nhưng bên trong lại mang theo vài phần hưng phấn.
Khoảng ba nhịp hô hấp sau, trong chuông bạc lại truyền đến tin tức thứ hai. Lần này rốt cục cũng có thanh âm, chẳng qua âm thanh bên kia có chút mơ hồ không rõ, tựa như nước miếng của người truyền tin còn chưa kịp nuốt xuống, tiếng nói cũng vô cùng nhỏ: "Sơn Quân..."
Lời còn chưa dứt, rốt cục Đặng Kiến Nguyên đã đẩy cửa phòng ra, chậm rãi bước tới. Sắc mặt lão đầu vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Tưởng Thừa Vận.
"Chậc.
Sau đó, lão lắc đầu, bỗng nhiên giậm chân một cái, thân hình như phi yến xẹt qua, không hề che giấu khí tức trên người, trong nháy mắt đã hạ xuống đại sảnh.
Hai vị ngân linh tróc yêu nhân cũng đồng thời đi theo.
Hiển nhiên, hành động đột ngột của lão tổ đã làm kinh động đám người Đặng gia. Từ cái tiểu viện xung quanh, bọn họ ào ào nối đuôi nhau đi ra, lại nhao nhao hội tụ về phía đại sảnh.
Lâm Nhu nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay, sắc mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Cũng không phải nàng quan tâm tới chuyện một vị đồng sự vừa bỏ mình, nói cho cùng, loại chuyện này cũng quá mức thông thường rồi, nàng căng thẳng vì bản thân thực sự không ngờ được rằng, con Đại Yêu sớm đã có thể sánh ngang với Ngưng Đan viên mãn kia, lại dám mạo hiểm bị Du tướng quân Đình Dương quận đuổi giết, mà liều chết bước vào Vĩnh An thành?
Dường như nghĩ đến điều gì, nàng lập tức kinh ngạc ngẩng đầu: "Hỏng rồi! Đây là sắp đột phá, muốn nuốt thêm mấy viên nhân thể đại dược, mừng bản thân lên tới Yêu Quân Bão Đan cảnh!"
Cái gì mà thí luyện Sơn Quân chó má kial
Đây rõ ràng là một bữa thịnh yến nó đã chuẩn bị cho mình!