Chương 202: Nếu Không Cứ Dứt Khoát Chọn Hắn Tới Đi!
Chương 202: Nếu Không Cứ Dứt Khoát Chọn Hắn Tới Đi!Chương 202: Nếu Không Cứ Dứt Khoát Chọn Hắn Tới Đi!
"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Lâm Nhu vỗ vỗ ngực, trong lòng có chút không rét mà run: "May mà người tới là Tiêu tỷ tỷ và Tưởng lão đại, nếu đổi thành hai vị Ngưng Đan cảnh bình thường tới đây, thì đúng là hôm nay chúng ta để nó đạt được mục đích của mình rồi."
Nàng nói xong, mới vô thức nhìn qua bên cạnh, lại phát hiện ... giờ phút này, thanh niên mặc áo đen vẫn một mực ngồi ở chỗ đó, đã không còn bóng dáng đâu.
Đại sảnh Đặng gia.
Một đám gia quyến có chút mờ mịt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đang chen chúc thành một đoàn, nhìn chằm chằm vào vị lão tổ đã nhiều năm chưa từng ra tay của mình.
Chỉ thấy giờ phút này,'Hộ vệ Lâm gia' và vị "Hoa khôi" được lão gia mang về, đang đứng hai bên, một trái một phải chặn lão tổ nhà mình ở giữa.
Tưởng Thừa Vận cau mày, dứt khoát ra lệnh: "Đi theo ta."
Nếu địch nhân cần phải đối phó là Sơn Quân, thì tuyệt đối không thể buông tha cho bất kỳ một chút trợ lực nào. Có lẽ lão già này còn chưa nhận được tin tức chỉ tiết rõ ràng, nhưng mượn nhờ ưu thế của địa đầu xà, hẳn là đối phương đã đoán được điều gì rồi.
Tróc yêu nhân sợ lão bỏ chạy, lão cũng sợ tróc yêu nhân bị địch nhân hùng mạnh kia dọa mà sớm bỏ chạy đi. Ngược lại đã khiến tâm tư của hai bên không trùng mà hợp với nhau.
"Không đi, không đi." Đặng Kiến Nguyên cười hắc hắc, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, nói: "Lão đầu ta luôn muốn bảo vệ tốt người trong nhà, triều đình có tới cũng không tìm ra được sai sót gì.'
Ngay khi hai người Tưởng Thừa Vận đang biến sắc, lão lại đột nhiên sửa lời: "Trừ phi các ngươi tìm người tới giúp ta trông chừng bọn họ... Nếu không cứ dứt khoát chọn hắn tới đi!"
Đặng Kiến Nguyên nói xong, lập tức đưa tay chỉ về phía đám người trước mặt.
Lão lại chỉ thẳng vào Thẩm Nghi đang nắm vỏ đao, lẳng lặng đứng trong phòng.
Không ngờ trước khi Tưởng Thừa Vận đến, Tiêu Sắc Vi lại dùng chuông bạc truyền tin tức đến trước rồi: "Không cần để ý đến lão, đợi sau khi chúng ta đi rồi, nếu gặp phải nguy hiểm, cứ tùy tiện lựa chọn, sao cũng được." Tróc yêu nhân không phải Trấn Ma ti, không có chức trách phải bảo hộ một nơi.
"Đi thôi." Tưởng Thừa Vận không do dự thêm nữa, ông ta lập tức kéo Đặng Kiến Nguyên rời khỏi đại viện của Đặng gia.
Một con Đại Yêu có thể sánh ngang với Ngưng Đan viên mãn, đương nhiên sức hấp dẫn của nó sẽ vượt xa mấy con hổ nhỏ kia.
Đợi cho đến khi ba người nọ đồng loạt biến mất tại chỗ, nhóm người còn lại của Đặng gia mới từ trong mờ mịt, phục hồi lại tinh thân, Đặng Minh Húc đưa mắt nhìn Lâm Nhu đang từ phía xa xa chạy tới, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Nhu cô nương, đây rốt cuộc là làm sao vậy?"
Lâm Nhu bất đắc dĩ hất tay gã ra nói: "Làm sao ư? Là yêu ma muốn tới ăn các ngươi đó.
Hai vị ngân linh tróc yêu nhân đã đi đối phó với Sơn Quân rồi, ba con hổ con còn lại, chỉ cần bên trong có một con đã đạt đến Ngưng Đan cảnh, chẳng phải nó sẽ tùy ý đi săn nhóm tróc yêu nhân và giang hồ võ phu ở trong thành này ư?
Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào?
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng vẫy tay với tên thanh niên còn đang ngẩn ngơ đứng đằng kia, nói: "Rút lui trước đất"
Lão tổ Đặng gia không có ở đây, chỉ còn lại lác đác mười mấy võ phu Ngọc Dịch cảnh, tất sẽ trở thành mục tiêu của đám hổ con nọ.
Rõ ràng lời nói vừa truyền đến, nhưng Thẩm Nghi lại phảng phất như không hề nghe thấy, hắn chỉ lặng lẽ cất bước, tiến đến đằng trước ghế chủ vị, tiện tay phủi phủi vạt áo rồi ngồi xuống, bội đao đen nhánh đặt trên mặt bàn, bàn tay nhẹ nhàng đè lên nó.
Kỳ thật, lời nhắc nhở của Tiêu Sắc Vi là cực kỳ không cần thiết.
Lão tổ của Đặng gia cũng không phải kẻ ngu, chẳng lẽ lão không biết sau khi mình rời đi rồi, cả cái Đặng gia lớn như vậy, nhưng tuyệt đối chẳng có một kẻ nào đủ khả năng giữ hắn ở lại?
Lão nói như vậy, đại khái là không muốn để hắn dính vào chuyện của Đại Yêu mà thôi. Cũng coi như bán cho hắn một cái nhân tình, nếu hắn nguyện ý thay lão đưa mấy người của Đặng gia rời đi, dù thế nào chăng nữa thì cũng tốt hơn để bọn họ trực tiếp chạy trốn.
"Sao đám người này chẳng bao giờ chịu nói thật vậy trời...
Sơn Quân đã sớm thả ra tin tức, muốn dùng bảo dược nhân thể để phá cảnh. Tróc yêu nhân lập tức dùng thế gia làm mồi nhử, muốn câu yêu ma trở về đổi công trạng.
Đặng Kiến Nguyên đã chuẩn bị sẵn tinh thân sẽ đi chịu chết, ngược lại còn tương kế tựu kế giữ tróc yêu nhân ở lại thay lão thủ thành...
Vẫn là hắn tương đối đơn thuần, đơn thuần chỉ muốn giết yêu thôi.
Lần này, lão thiên gia lại bày ra hoàn cảnh cực kỳ phù hợp với tình huống. Vừa rồi, phía chân trời hãy còn đen kịt yên tính, mà giờ phút này, một cơn mưa phùn lại tí tách tuôn rơi.
Đặng Minh Húc há to miệng, hẳn là bị dọa không nhẹ rồi. Gã lập tức đưa mắt nhìn về phía thanh niên đang ngồi trên ghế chủ vị, lại run rẩy nhìn qua bên cạnh hỏi: "Nhu cô nương, huynh trưởng của ngươi có cảnh giới gì?"
"Ta không biết!" Lâm Nhu bực bội đến giậm chân.
Đồng sự không chịu đi, nếu nàng trực tiếp rời đi một mình, có nghĩ như thế nào cũng thấy mình không đúng. Tuy tróc yêu nhân bọn họ vốn không có mấy quy định cứng nhắc như Trấn Ma ti bên kia, nhưng đều là người hành tẩu trên giang hồ, tốt xấu gì cũng dính một chút nghĩa khí.
"Ngọc Dịch viên mãn." Thẩm Nghi thản nhiên nhìn lại.
Cao thủ của Đặng gia không nhiều, chỉ có mười mấy Ngọc Dịch cảnh, nhưng nếu thực sự phải đánh nhau, mười mấy người này hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể phát huy ra một chút tác dụng.
Vậy thì cứ dứt khoát nói rõ ngọn ngành với nhau, đến lúc ấy có ra sao, ít nhất là trong lòng cũng hiểu rõ.
Đặng Minh Húc nghe vậy, lập tức trừng to mắt, ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên vài phần, Ngọc Dịch viên mãn trẻ tuổi như vậy, nói là xuất thân từ thế gia nhị lưu? Chỉ sợ bên trong mấy thế gia như Triệu Tiền Tôn Lý cũng không chọn được một người nào như vậy.
Gã xấu hổ cúi đầu nói: "Ta... ta sơ cảnh viên mãn."