Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 208 - Chương 208: Thù Đã Kết, Nào Có Đạo Lý Do Do Dự Dự?

Chương 208: Thù Đã Kết, Nào Có Đạo Lý Do Do Dự Dự? Chương 208: Thù Đã Kết, Nào Có Đạo Lý Do Do Dự Dự?Chương 208: Thù Đã Kết, Nào Có Đạo Lý Do Do Dự Dự?

Tuy bản thân Hổ lão đại cũng không biết tình huống trước mặt là gì, nhưng thù đã kết, nào có đạo lý do do dự dự?

Đột nhiên Hổ lão đại nhào tới, bóng hổ khổng lồ gần như đã che khuất bầu trời, trực tiếp bao phủ lên bóng người đơn bạc kia. Trên thân hổ của nó phủ đầy kim cương, móng vuốt bật ra ngoài, nó lập tức dùng uy thế như bẻ gãy cành khô, hung hăng võ một cái về phía thanh niên trước mặt!

(Kim cương ở đây là cương khí màu vàng kim. )

Cương khí mãnh liệt như muốn xé rách hết thảy những thứ dám cản đường!

Ngay khi móng vuốt khủng bố kia sắp chạm đến bộ mặc sam trước mặt, thân hổ khổng lồ ấy lại quỷ dị dừng lại ngay giữa không trung.

Có một bàn tay vừa nhẹ nhàng đặt lên bụng nó.

Dưới tác động của luồng yêu lực bạo ngược kia, kim cương đã ngưng kết gần như thực chất nọ cũng bị hòa tan tiêu tán chỉ trong nháy mắt, thậm chí thứ bị đánh nát, không chỉ là kim cương, còn có kinh mạch toàn thân Hổ lão đại.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng kia trực tiếp phá vỡ mảnh da thịt bên ngoài, đâm sâu vào bên trong, thuần thục nắm lấy viên nội đan đang bị huyết nhục bao vây lấy, rồi từng chút từng chút một kéo nó ra bên ngoài.

"A... AI" Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi đồi.

Huyết tương theo cổ tay chảy xuôi xuống, nhuộm ướt cả tay áo, nhưng vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn bình thản như thường, vẫn không một gợn sóng, chỉ có ánh mắt hơi lộ vẻ thô bạo, điên cuồng.

Giao Ma Chi Lực, Đà Long Bách Luyện Thể, Sinh Tử Thiền Thân, khi những thứ này kết hợp cùng với tu vi ba ngàn năm của Giao Quân, nó sẽ bộc phát ra một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ, con hổ yêu trước mặt không mạnh hơn lão tổ Đặng gia bao nhiêu, làm sao có thể phản kháng được?

Rồi ngay trước mặt nó, ngay dưới ánh mắt chăm chú của nó, Thẩm Nghi nhẹ nhàng lấy viên nội đan vừa sơ bộ thành hình kia ra, và thản nhiên thu vào bên trong chiếc chuông bạc của mình.

Mãi cho đến lúc này, Hổ lão đại mới hạ xuống đất, hơi thở mong manh, vẻ mặt điên cuồng, nhích về phía thanh niên trước mặt: "Trả ta... Trả ta!"

Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn về phía nó, nhẹ giọng nói: "Nằm yên, đừng nhúc nhích." Nhịp hô hấp của hắn trở nên nóng rực, đang cố gắng kiêm chế khao khát muốn tiếp tục tra tấn hổ yêu, cứ điên cuồng trào dâng trong đầu, để cầm thanh trường đao, tỉ mỉ cẩn thận chém cái thủ cấp kia xuống.

Một luồng tinh huyết nơi đầu quả tim từ trên người Hổ lão đại, nhanh chóng chui vào chiếc chuông bạc bên hông hông.

[ Giết chết hổ yêu Ngưng Đan cảnh, tổng thọ ba ngàn chín trăm sáu mươi năm, tuổi thọ còn lại một ngàn tám trăm hai mươi ba năm, hấp thu xong ]

Cuồng phong mưa rào, hàn ý thấu xương.

Thân hổ sặc sỡ dài ba trượng vừa nhảy lên cao, điên cuồng chạy trốn giữa núi rừng, đụng ngã vô số gốc cây lớn xung quanh, một đường đất rung núi chuyển.

Ngay tại khoảnh khắc Hổ lão đại bị bàn tay kia mổ ngực phá bụng, con hổ yêu trẻ tuổi đã chạy ngược trở về, suốt cả quãng đường không dám quay đầu lại.

Nó chưa bao giờ nghĩ tới tình huống hiện tại, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ dùng phương thức này để trở thành "Bưu Vương”, trở thành lựa chọn duy nhất của phụ quân. Đáy lòng không có lấy một chút vui sướng nào, ngược lại còn đang lạnh lẽo đến toàn thân run rẩy, bởi vì phía sau lưng vẫn còn một con hung yêu đang đi theo, yêu khí ngập trời kia trực tiếp cho thấy tu vi của đối phương ít nhất cũng nhiều hơn nó tới một ngàn năm.

"Tiên bối!" Con hổ yêu trẻ tuổi vừa chạy trốn vừa thét dài: "Phụ thân ta chính là Sơn Quân của Khê Thai sơn, nghĩa phụ ta chính là Bạch Lộc Yêu Quân, nể mặt mũi hai ngài ấy, hãy tha cho tiểu bối ta một mạng đi mài”

Trong tiếng gào thét điên cuồng của hổ yêu, một thanh nghi đao màu đen kịt đã bay đến với tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường khó mà thấy được, rồi trực tiếp xuyên qua chân sau của nó, ghim thân thể nó lên vách núi đá trước mặt.

"Gào!" Một tiếng kêu đau đầy bén nhọn vang lên, hổ yêu trẻ tuổi đỏ bừng hai mắt, cố gắng gào thét: "Phụ quân ta đang ở ngay bên trong Vĩnh An thành!!"

Một bóng người từ trong màn mưa bước tới, không nhanh không chậm đi đến trước người hổ yêu.

Thẩm Nghi nắm chặt cái thủ cấp cực lớn của nó, một quyền nối tiếp một quyên nện xuống, yêu lực toàn thân phun trào như không cần tiền, trực tiếp đánh vỡ xương sọ của hổ yêu, hai mắt nó choáng váng, không còn sức để đánh trả nữa rồi.

Phanh —— phanh —— Rất nhanh, cả khuôn mặt hổ đã bị huyết tương nhuộm đỏ, thần trí của hổ yêu trở nên mơ hồ, đến mức nó còn không phát hiện ra khí thế trên người thanh niên trước mắt mình đang nhanh chóng suy giảm.

Thẩm Nghi cũng không nhớ rõ mình đã tung ra bao nhiêu quyền, mãi cho đến khi thủ cấp của con hổ yêu bên dưới đã nhìn không ra tướng mạo sẵn có, mảnh sương mù màu đỏ sậm trong mắt hắn mới thoáng rút đi.

[ Giết chết hổ yêu Ngưng Đan cảnh, tổng thọ ba ngàn tám trăm hai mươi năm, tuổi thọ còn lại một ngàn chín trăm mười hai năm, hấp thu xong ]} [ Thọ nguyên yêu ma còn lại: Bốn ngàn ba trăm bảy mươi tám năm ]

Lại một sợi tinh huyết của yêu ma Ngưng Đan cảnh chui vào chuông bạc.

Hắn đi tới, rút thanh nghỉ đao ra, thuần thục rạch bụng hổ lấy đan, lại gỡ xuống mấy món yêu hóa đáng giá trên người hổ yêu, cất vào chuông bạc.

Sau đó, cả người có chút thoát lực, hắn trực tiếp nằm xuống trên thi thể của hổ yêu.

Thẩm Nghi há miệng thở dốc, chậm rãi vươn tay phải tới, ống tay áo trượt xuống, để lộ ra phần cổ tay bị những đường vân màu đỏ tươi phủ kín.

Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng toàn bộ lực lượng của Thiên Yêu Ngoại Đan. Trong đôi mắt đen nhánh đã khôi phục lại vẻ trong suốt kia vừa xẹt qua một tia mờ mịt, đầy kiêng ki.

Tuy hắn cũng không biết Ngưng Đan cảnh bình thường là cái dạng gì, nhưng thứ này, ngoại trừ vẻ ngoài ra, tuyệt đối không có lấy một chút liên quan gì đến nội đan cả.
Bình Luận (0)
Comment