Chương 211: Lân Lột Xác Thứ Hai...
Chương 211: Lân Lột Xác Thứ Hai...Chương 211: Lân Lột Xác Thứ Hai...
Thẩm Nghi mím môi, lại lặng lẽ lấy ra hai viên Hổ Đan.
Đây đã là phần tích lũy cuối cùng của hắn rồi.
Hắn dự định sẽ lưu chúng lại để bổ sung cho Thiên Yêu ngoại đan, nhưng chỉ qua lần lột xác đầu tiên, thực lực hiện giờ của hắn đã có thể so sánh với võ phu sồ đan rồi... Không đúng, không phải là có thể so sánh, hẳn là càng mạnh hơn đối phương một chút. Nếu có thể đạt tới tiểu thành, nó sẽ mang đến hiệu quả kinh người bực nào?
Đợi đến lúc ấy, nói không chừng hắn cũng không cần phải dựa vào ngoại đan nữa, mà vẫn có thể đạt được thực lực hùng mạnh như vừa rồi!
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: hai ngàn hai trăm hai mươi tám năm }
[ Năm thứ nhất, ngươi chuẩn bị thử nghiệm lần lột xác thứ hai, nhưng trước đó, cần phải lấy tử ý trước, xóa đi ý thức còn sót lại bên trong giao lực ]
Nhìn nội dung nhắc nhở trên giao diện, Thẩm Nghi lại lần nữa vén tay áo lên, nhẹ nhàng chạm vào những đường vân Giao Long đã biến mất không còn trông thấy gì nữa. Chỉ khi triệt để xóa sổ thần hồn còn sót lại trong đó, thì luông lực lượng này mới chân chính thuộc về mình.
[ Năm thứ bảy mươi hai, dưới sự tra tấn của tử ý, ngươi nghe được một tiếng long ngâm tràn đầy cảm giác không cam lòng truyền đến, rồi dần dần tiêu tán trên không trung... Ngươi cũng không để ý đến nó, lại lấy Hổ Đan ra nuốt vào, có bộ thân thể của Tiên Yêu đã trải qua lần lột xác thứ nhất, ngươi và luồng yêu lực bạo ngược ấy ở chung một chỗ cũng coi như hòa hợp, hiệu suất và tiến triển tăng lên ]
Dựa theo kinh nghiệm vừa nãy, tu vi ẩn chứa bên trong Hổ Đan nhiều gấp năm lần viên Giao Đan đã dùng, còn sót lại lúc trước.
Cho nên khoảng thời gian cần dùng để hoàn thành quá trình lột xác này là... Một ngàn năm trăm năm?
Đối với Nhân tộc, đây tuyệt đối là một con số trên trời, nhưng Tiên Yêu Cửu Thuế cũng không phải thứ mà một võ phu nên nắm giữ.
Thử liệt kế toàn bộ quá trình tu luyện của nó sẽ thấy, đầu tiên là giam giữ yêu ma ở trong cơ thể, sau đó trực tiếp cướp đi thiên phú thần thông của bọn nó, rốt cuộc nó có được tính là một môn “Võ học” hay không?
Thẩm Nghi thoáng trâm ngâm một lát, chỉ hy vọng cái gọi là hiệu suất gia tăng này thật sự là gia tăng. [ Năm thứ sáu trăm ba mươi mốt, ngươi hoàn toàn luyện hóa Hổ đan, cũng hoàn thành lần lột xác thứ hai... ]
[ Ngươi hóa thân thành Sơn Quân, tuần tra bách thú, một thân hổ phách chấn quần sơn, vạn quỷ bất xâm, tà ma đều tránh, đôi mắt sáng rực nhìn thấu Quỷ Thần, xua hồn phách, dùng Hổ trành, lang thang bốn phía ]
Vừa là Giao Tiên vừa là Sơn Quân, mỗi một lần hoàn thành lột xác, đều sẽ mang đến một loại thiên phú thần thông mới.
Lần này, Thẩm Nghi đã có chuẩn bị trước, hắn lập tức nắm chặt tay thành quyền. Lực đạo mãnh liệt kia lại xuất hiện, lần này còn mạnh hơn lần trước, nhưng ảnh hưởng trùng kích của nó đến tâm trạng của hắn lại nhỏ hơn lần trước rất nhiều.
"Không đủ..." Hai mắt Thẩm Nghi lấp lánh sáng, hắn vừa âm thầm và cẩn thận đi so sánh sự chênh lệch giữa bản thân của hiện giờ và bản thân ở thời điểm toàn lực thi triển Thiên Yêu ngoại đan.
Kết quả là còn thiếu một chút.
Phải biết rằng, yêu ma ở giai đoạn Thành Đan cảnh có xu thế nghiên ép gần như là tuyệt đối với yêu ma ở giai đoạn Sồ Đan cảnh, nhưng ở thời điểm hiện tại, nếu hắn chỉ dựa vào thân thể, vẫn không đạt tới trình độ chỉ dùng một chưởng cũng có thể đánh gục hổ yêu lão đại.
Dưới tình huống không sử dụng Thiên Yêu ngoại đan, đại khái là hắn hơi thua nửa bậc so với Thanh Phong sơn Giao Quân.
"Phải hoàn thành lần lột xác thứ ba mới được coi là tiểu thành sao?" Thẩm Nghi cúi đầu nhìn chằm chằm vào một viên Hổ Đan còn sót lại trên lòng bàn tay trái, hơi thở dài nghĩ thâm.
'Hắn là không đủ rồi. '
Tại một vùng quê lầy lội ở bên ngoài Vĩnh An thành.
Người trung niên với đôi vai dày rộng, đang buông thống hai tay, đứng thẳng tại chỗ, khoảng giữa hai tay đối phương có một mảnh mây mù quấn quanh, đầu ngón tay thoáng run rẩy, hẳn là vừa dùng sức quá gấp.
"Phì phì, Vân Hạc chân ý.' Ở phía đối diện, một con hung thú với bộ lông trên người thoáng hiện một chút loang lổ, vừa ngẩng cổ nhìn lên, chiều dài thân thể nó chỉ vẻn vẹn là một trượng, thoạt nhìn rất giống một con hổ già bình thường.
Nó có vẻ ung dung, bồi hồi tại chỗ nói: "Ngươi nói một chút xem, rõ ràng ta chỉ muốn ăn mấy tên Ngưng Đan cảnh bình thường giống như hắn mà thôi, vì sao vận khí lại kém như vậy, một lần lại gặp được hai kẻ như các ngươi?"
Nghe đến đây, vẻ mặt Tiêu Sắc Vi lập tức lóe lên một chút bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Tiểu lão đầu gây gò đang ngồi dưới đất, không ngừng 'Hít hà hít hà" thở hổn hển, khắp nơi trên mặt lão đều là vết thương, một cánh tay đã gãy xương, bàn chân lại thiếu đi một nửa.
Nếu là người không biết tình huống, trông thấy cảnh này, còn tưởng rằng lão mới là chủ lực.
"Rốt cuộc là ngươi đột phá Ngưng Đan như thế nào?" Tưởng Thừa Vận quay đầu lại, hàng lông mày nhíu chặt, chỉ lược trận thôi lại có thể lược thành như vậy rồi?
"Không phải võ phu nào cũng có bối cảnh như hai vị, lại có tróc yêu nhân tận lực đi bồi dưỡng."
Bước chân của Sơn Quân thoáng chậm lại, dù đã cố hết sức để che giấu, nhưng chân trước của nó vẫn lộ ra một chút khập khiễng. Nó là Yêu Quân Ngưng Đan viên mãn, lại bị hai tên tiểu bối Thành Đan cảnh cứng rắn đuổi ra khỏi Vĩnh An thành.
Nó nói ra những lời này, tưởng như đang thanh minh cho Đặng Kiến Nguyên, kì thực ý tứ châm chọc bên trong rất đậm, thậm chí nó nói như vậy, còn với mục đích là tìm lại một chút thể diện cho mình.
Sơn Quân vừa dứt lời lại lắc đầu, cuộc chiến này đã dây dưa cả đêm vẫn không phân thắng bại, trong lòng nó đã sinh ra ý rút lui: 'Đến đây là đủ rồi, nếu còn đấu tiếp, hai người các ngươi sẽ chết ở chỗ này."
"Nói hay nhỉ? Cứ làm như ngươi có thể tùy tiện rời đi vậy?" Tiêu Sắc Vi cười lạnh một tiếng nói.