Chương 212: Ba Tiếng Hổ Gầm!
Chương 212: Ba Tiếng Hổ Gầm!Chương 212: Ba Tiếng Hổ Gầm!
"Cũng giống như nhau cả mà." Sơn Quân cũng không phản bác lời nàng nói.
Trên thực tế, một con yêu ma có thể sống tới ba - bốn ngàn năm như nó sẽ không tùy tiện đi liều mạng, dù phần thắng của nó cao hơn phe đối diện rất nhiều, nhưng xét cho cùng, nơi này cũng nằm trong phạm vi của mười hai quận Thanh Châu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đụng độ với cao thủ.
"Bóp nát luồng khí tức ngươi vừa lấy được từ trên người bản quân là cất vào trong cái chuông của ngươi đi, chỉ cần ngươi chịu làm vậy thì chuyện giữa chúng ta cứ thế mà xóa bỏ."
Mắt thấy đối phương còn đang do dự, Sơn Quân lại nhe răng nanh cười nói: "Nói thế nào thì tróc yêu nhân cũng là người của triều đình, nếu hai ngươi còn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ Vĩnh An thành kia sẽ bị ba đứa nhỏ bất tài của bản quân ăn sạch... Ta biết ngươi cũng không muốn lấy thứ đồ chơi này trở về đổi công trạng đâu."
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc sắc mặt Tiêu Sắc Vi cũng lộ vẻ rung động.
"Muốn giao ta cho cháu ngoại trai của ngươi, mời vị Du đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy kia đến tiêu diệt bản quân hả? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, nếu ta đã dám đến, đương nhiên sẽ có chỗ dưỡng thương, Bạch Lộc nghĩa huynh của ta đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, chỉ chờ bản quân trở về." Sơn Quân kiêu ngạo liếm liếm móng vuốt, lại tiếp tục nói: "Muốn Thanh Châu này thiếu đi một vị Trấn Ma đại tướng thì ngươi cứ thử xem."
Nghe thấy cái tên Bạch Lộc này, bàn tay vốn đã thoát lực của Tưởng Thừa Vận lại một lần nữa siết thật chặt.
Phải biết rằng hiện giờ, trong mười bảy vị Bão Đan Yêu Quân mà nhóm tróc yêu nhân bọn họ đã nắm được tin tức, thì Bạch Lộc Yêu Quân kia tuyệt đối có thể chiếm được một chỗ dành riêng cho mình.
Đương nhiên, thành tích nổi danh nhất của Bạch Lộc Yêu Quân kia vốn không phải là tu vi, mà là một lần nó liên hợp với rất nhiều môn phái ở Ngọc Sơn quận, lừa giết một vị Trấn Ma đại tướng. Càng kinh người hơn, sau hành động lần ấy, nó còn đủ khả năng chạy thoát khỏi tay Khương Thu Lan.
Tưởng Thừa Vận trâm mặc hồi lâu, cuối cùng mới trâm giọng nói: "Bóp đi."
Hai người bọn họ liên thủ với nhau, nhưng chỉ riêng chuyện phòng thủ trước mặt con Đại Yêu này thôi đã cực kỳ vất vả rôi, muốn đánh chết đối phương, gần như là chuyện không tưởng.
Suy cho cùng, khoảng cách chênh lệch giữa Thành Đan cảnh và Viên Mãn cảnh cũng quá lớn, dù hai người đã được xếp vào một nhóm mạnh nhất trong cùng cảnh giới, cũng chỉ có thể làm được đến mức này mà thôi.
Hơn nữa, đừng nói ở nơi này chỉ có hai người bọn họ, dù có thêm hai người với thực lực ngang nhau cùng xuất thủ nữa, thì Sơn Quân bên kia muốn chạy trốn giữ mạng, vẫn không thành vấn đề.
Đối phương nói không sai, nếu bọn họ còn không trở về, chỉ e Vĩnh An thành sẽ biến thành một tòa thành trống rỗng.
"Cần ngươi dạy chắc?" Tiêu Sắc Vi lập tức lấy ra một luồng khí tức màu vàng, lạnh lùng bóp nát nó ngay trước mặt Sơn Quân.
Hành động này cũng có nghĩa là tróc yêu nhân triệt để nhận thua rồi. Lần này bọn họ ra quân hành động, chẳng những không thu hoạch được gì, còn khiến một tòa đại thành tử thương thảm trọng...
"Hiện giờ ngươi có thể cút được chưa?" Tưởng Thừa Vận nheo hai mắt, cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng.
"Hỏng rồi, có đứa nhóc định trở về Thanh châu mời nãi nãi của hắn ra tay! Bổn quân phải làm thế nào cho phải đây?" Dù Sơn Quân không ăn được món nhân thể bảo dược Ngưng Đan cảnh, cũng tương đương với đi một chuyến này hoàn toàn uổng công, nhưng so với mấy người đã ăn thiệt thòi lớn ở phía đối diện, tâm tình của nó cũng coi như không tệ. Bởi vậy trước khi rời đi, nó còn không quên trào phúng một câu, nhìn bộ dáng ăn quả đắng của Tưởng Thừa Vận, trong lòng cảm thấy mỹ mãn vô cùng. Nó lập tức xoay người rời đi, rất nhanh đã chui vào trong núi rừng.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng nó nhất định phải rời đi, bảo nó tiếp tục ở lại chỗ này chờ Du Long Đào hoặc là lão thái bà kia chạy tới, lúc ấy mới là đầu óc bị cháy hỏng thật rồi.
Nó đứng trên ngọn núi, ngẩng đầu, gầm lên một tiếng: "Rống!"
Lại lập tức có chút không kiên nhẫn dùng móng vuốt cào cào bùn đất bên dưới, ban đầu nó định chuẩn bị một bữa thịnh yến cho mình, ai dè đến cuối cùng lại để cho ba tiểu tử kia ăn no bụng.
Đã phát ra tín hiệu kêu gọi, nhưng hồi lâu sau, Sơn Quân vẫn không nhận được hồi âm. Bàn chân vốn đang cào cào bùn đất của nó thoáng hơi khựng lại, gân như ngay sau đó, nó lại tiếp tục phát ra một tiếng rít gào càng lớn hơn: "Rống!" Đám chim chóc bị tiếng gâm này làm hoảng sợ đến run rẩy rơi xuống đất, bách thú trong rừng cũng kinh hãi đến nằm rạp thành hàng.
Sơn Quân vội vàng xoay người, trong lòng mơ hồ có suy đoán, lại cảm thấy suy đoán kia quá mức hoang đường, khó có thể tin được.
Trong mắt nó lóe lên vẻ hung ác, vừa tiến thêm một bước về phía Vĩnh An thành, lại chậm rãi rụt chân trở vê...
Sơn Quân để lại một tiếng rít gào trâm thấp mang theo ai oán bi thương, bỗng nhiên nhảy tới, chạy thẳng một mạch về phía động phủ của Bạch Lộc nghĩa huynh!
Bất kể là ai, nó cũng muốn người đó phải chết!
"Hả?" Thân hình Tưởng Thừa Vận thoáng khựng lại, vội vàng đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn vê phía sau.
Ba tiếng hổ gầm liên tiếp vang lên, nhưng ý vị ẩn chứa trong đó lại hoàn toàn khác biệt.
"Đi trước đã." Đôi lông mày thanh tú của Tiêu Sắc Vi thoáng cau lại, nàng có chút gấp gáp nhắc nhở một câu, ngay sau đó, một màu đỏ tươi lập tức tràn ra khóe môi.
Nàng nhanh chóng lau đi.
Nếu bọn họ để lộ ra một chút khiếp đảm vào thời khắc này, chỉ sợ sẽ dẫn Sơn Quân mới rời đi kia trở về.
Không cần nàng nhắc nhở, Đặng Kiến Nguyên đã giẫm bàn chân chỉ còn lại một nửa của mình xuống đất, lập tức kéo lê thân thể trọng thương, lảo đảo chạy về phía Vĩnh An thành.
Kể cả khi Tưởng Thừa Vận kia khinh thường lão, thì lúc trước, lão nhân này cũng đã dốc hết sức, đi liều mạng chiến đấu rồi.