Chương 213: Rất Thích Hợp Để Làm Tróc Yêu Nhân...
Chương 213: Rất Thích Hợp Để Làm Tróc Yêu Nhân...Chương 213: Rất Thích Hợp Để Làm Tróc Yêu Nhân...
Tuy trong hàng ngũ Ngưng Đan, lão gân như là tồn tại yếu nhất, nhưng ở trong mắt đám người bên trong Vĩnh An thành, lão lại chính là trụ cột tinh thần duy nhất của bọn họ.
Không có tư thế đứng trên cao nhìn xa trông rộng như tróc yêu nhân, thời điểm Đặng Kiến Nguyên còn trẻ, tính tình vốn lười nhác, gần như không thèm quan tâm đến thế cục của Thanh Châu, chỉ muốn an an ổn ổn ở lại bên trong Vĩnh An thành, có thể trợ giúp tòa thành trì này một mực duy trì dáng vẻ náo nhiệt như thời lão còn tuổi trẻ, đã là đủ lắm rồi.
Đến thời điểm hiện tại, lão chỉ hy vọng sau khi trở lại Đặng gia, bản thân không phải nhìn thấy cảnh tượng tàn thi đầy đất.
Mấy người bọn họ bước vào cửa thành, trên con đường cái là bóng người bận rộn của đám sai dịch nha môn, rất nhiêu dân chúng đều thành thành thật thật ở lại trong nhà.
Ngược lại, bên trong khá nhiều tòa đại viện có bảng hiệu hoành tráng vẻ vang, lại truyền ra từng hồi rên rỉ ai oán...
"Còn sức mà khóc... Nghĩa là không có việc gì rồi... Bỗng dưng Đặng Kiến Nguyên lại khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vĩnh An thành bọn họ đã yên bình được mấy trăm năm, nhưng điều ấy lại không có nghĩa là những nơi khác cũng được may mắn như vậy.
Yêu họa vốn là chuyện thường xảy ra.
Lão bước trên một con đường rải đầy vết máu, rốt cục cũng nhìn thấy cánh cửa đại viện quen thuộc kia.
Vừa vặn lúc ấy, lại bắt gặp hai tên bộ khoái đi ra. Vừa nhìn thảm trạng của lão, bọn họ đã run rẩy khom người chắp tay nói: "Lão gia tử đại nghĩa!"
"Đại nghĩa con mẹ nhà ngươi." Đặng Kiến Nguyên bật ra một tiếng chửi như muỗi kêu, trực tiếp đẩy hai người kia ra, rốt cục cũng tiến vào bên trong đại sảnh.
Hơn trăm khuôn mặt quen thuộc đồng loạt nhìn về phía lão, trên mặt vẫn còn lưu lại một chút sợ hãi chưa nguôi.
Đặng Kiến Nguyên khom lưng chống hai đầu gối, từ từ đếm từng người bên trong, ánh mắt đảo qua, trong mắt lão dân dần lóe lên vẻ kinh dị: "Một... một người cũng không thiếu?" Lão vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn tiểu cô nương đang ngồi trên ghế chủ vị.
"Ách, chuyện này..." Lâm Nhu có chút xấu hổ đứng lên, khoát khoát tay nói: "Thực sự không có liên quan gì với ta đâu."
Nàng chỉ đơn thuần là ngồi ở chỗ này cả đêm, lại bởi vì trong lòng quá mức căng thẳng mà thuận tiện uống chừng bảy - tám chén trà xanh thôi.
Đúng vào lúc này, lại có hai bóng người đồng thời tiến đến.
Tưởng Thừa Vận băn khoăn nhìn một vòng xung quanh, mới mở miệng hỏi: "Sao ngươi vẫn còn ở đây? Thẩm Nghi đâu?”
Lâm Nhu xoa xoa huyệt Thái Dương hai cái, thoáng cảm thấy nhức đầu nói: "Hắn nói mình ra ngoài... Đi dạo một chút.”
Nàng vừa dứt lời, Tưởng Thừa Vận đã nghi hoặc nhìn lại: "Vừa đi sao?"
"Khụ khụ." Lâm Nhu bóp bóp đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: "Đã đi được khoảng bốn canh giờ rồi."
Tiêu Sắc Vi nghe vậy, chỉ bất đắc dĩ cười khẽ một cái, rồi tìm một vị trí ngôi xuống, dùng sức che giấu vết thương dưới lớp áo đỏ trên người. Nàng đã từng nhắc nhở thanh niên không cần phải để ý tới người của Đặng gia, nhưng thật không ngờ đối phương lại dứt khoát bỏ rơi cả Lâm Nhu ở lại.
Loại người vô tình này rất thích hợp để làm tróc yêu nhân, sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Trên núi, một bộ mặc sam nhẹ phất phơ.
Thẩm Nghi chậm rãi đứng dậy, nhanh chóng thu bản sao của bộ võ học Bạch Câu Thần Hành Bộ vào trong chiếc chuông bạc bên hông.
Bản khinh công bộ pháp Ngọc Dịch trung phẩm này đã là thứ tốt nhất mà Ngoại Sự đường của Trấn Ma tỉ có thể lấy ra rồi, nó cũng là môn bộ pháp thích hợp nhất để chạy đường dài.
[ Ngọc Dịch. Bạch Câu Thần Hành Bộ: (viên mãn) ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: Một ngàn ba trăm sáu mươi hai năm ]
Con số này có chút xấu hổ, đủ để cô đọng Yêu Ma Bảo Tinh, nhưng nếu cô đọng rồi, trong tay hắn chỉ còn lại hơn ba trăm năm thọ nguyên.
Với con số ba trăm ít ỏi này, chỉ sợ đám đám yêu ma kia vừa tỉnh táo lại, thọ nguyên dùng để thôi diễn đã tiêu hao hết rồi, bỗng dưng lại lãng phí một món bảo vật.
Nếu có thể lấy được thêm một chút Yêu Đan, lại dùng khoản thọ nguyên này để đột phá lần lột xác thứ ba của Tiên Yêu, cũng không tệ.
Thẩm Nghi thu lại tâm thần, dứt khoát cất bước đi xuống núi. Nhưng vừa đi được một đoạn, hắn lại có cảm giác không thích hợp. Bởi vì bốn phía xung quanh quá mức yên tĩnh, yên tĩnh giống như một mảnh tử vực vậy, chỉ có tiếng gió thổi rì rào...
"Suýt nữa đã quên mất." Thẩm Nghi lắc lắc đầu, vội vàng thu hồi khí tức.
Đến đây, rốt cuộc đám bách thú vốn đang ẩn nấp giữa núi rừng, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa nấy, dưới luồng áp lực khủng bố kia, chúng nó chỉ còn biết run rẩy nằm rạp dưới mặt đất, không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có mấy con chim sợ hãi muốn võ cánh bay đi, rời thật xa nơi này.
Bắt giữ Sơn Quân ở trong thân thể, chấn nhiếp quần sơn, quỷ thần phải tránh.
Trong mắt chúng nó, bóng người mặc áo đen kia chính là một con Sơn Quân hình người, đang nhàn nhã tản bộ ở trong lãnh địa của mình.
Cũng may, đối phương đã nhanh chóng rời khỏi ngọn núi này rồi.
Toàn bộ Vĩnh An thành đều lộ ra một tia lạnh lẽo.
Đám dân chúng sợ hãi trốn sau cánh cửa, hoàn toàn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có rất nhiều người đã chết, mà những người đã chết kia lại đều là nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy trong thành.
Cửa thành trống rỗng, cả buổi sáng sớm đã trôi qua, nhưng không có bất cứ một người bán hàng rong nào dám tiến vào nơi đây.
Nói cũng đúng thôi, sau tai họa đêm qua, đến tận lúc này, Vĩnh An thành vẫn chìm trong yêu khí ngút trời, ngay cả người bình thường không tu võ học cũng sẽ bị bầu không khí đáng sợ ấy làm kinh hãi mà bỏ chạy thục mạng.
Mấy tên bộ khoái trong lòng vẫn còn sợ hãi, đang cầm đao canh giữ trên con phố dài. Bọn họ cúi đầu nói thâm với nhau, dường như đang thảo luận về mấy câu chuyện linh dị từng xảy ra trên một ngọn núi nào đó.
Đột nhiên, một người trong nhóm ngẩng đầu lên, rồi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cửa thành.
Nhóm đồng sự của gã cũng nghi hoặc nhìn sang. Chỉ thấy một bóng người cao lớn đang chầm chậm bước đến. Bên dưới mái tóc rối tung kia là một khuôn mặt trắng nõn hơi lộ vẻ mệt mỏi, toàn thân nhuốm máu, cơ thể không ngừng tản ra mùi tanh làm người hoảng sợ.