Chương 214: Không Hiểu Được Đúng Không?
Chương 214: Không Hiểu Được Đúng Không?Chương 214: Không Hiểu Được Đúng Không?
Trong lòng bàn tay thanh niên nọ có cầm theo một cái vỏ đao đen nhánh có hoa văn màu đen. Đao chưa ra khỏi vỏ, đã khiến người bên ngoài không dám tới gần.
Quan trọng nhất là... phương hướng thanh niên kia đi từ ngoài thành tới đây, lại chính là ngọn đồi mà vừa rồi bọn họ còn sôi nổi thảo luận.
Trong thời điểm căng thẳng này, đối phương vẫn dám đi vào Vĩnh An thành, không cần biết người ngoài nhìn thế nào cũng thấy chuyện này rất kỳ quặc.
Đợi cho đến khi thanh niên nọ đi ngang qua bên cạnh, lại chờ cho đến lúc bóng lưng kia biến mất ở phía cuối con đường, đám sai dịch vừa nãy còn hít thở không thôi, mới giật mình một cái, ai ngờ trong lúc nhất thời, bọn họ lại nhìn theo đối phương đến quên cả hô hấp rồi.
"Máu trên người hắn là gì?"
"Toàn nói lời vô nghĩa! Dựa theo tình huống tối hôm qua, giết người có cần ra ngoài thành hay không?" Sai dịch cao lớn trong nhóm gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống.
Lúc trước, bọn họ còn đang thảo luận về chuyện này, còn đang không hiểu vì sao đám yêu ma lại đột ngột biến mất một cách khó hiểu như vậy?
Cũng không hiểu vì sao ngọn núi ngoài thành lại bộc phát ra khí thế kinh thiên mà ngay cả người trong thành cũng có thể cảm nhận được như thế?
Ai ngờ, câu trả lời lại lù lù xuất hiện luôn rồi.
Đại viện của Đặng gia.
Rốt cuộc Lâm Nhu cũng cảm nhận được tình huống hiện tại, dường như mấy người trước mặt nàng đang hiểu lầm cái gì rồi.
Nàng ném qua một cái nhìn khinh thường, sau đó tát thẳng một cái vào mặt Đặng Minh Húc, vỗ cho gã ngã ngửa ra sau, lại cầm chén trà lên, đặt thẳng vào cổ gã, nói: "Có một con hổ yêu với cảnh giới tối thiểu là Ngọc Dịch viên mãn chạy tới, hắn chỉ đơn giản là chém ra một cái cứ như vậy, sau đó phù phù! Mấy người đã hiểu chưa?"
"..." Tưởng Thừa Vận và Tiêu Sắc Vi ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau.
"Không hiểu được đúng không? Vậy thì đúng rồi! Ta cũng không hiểu." Lâm Nhu xoay người, lập tức ném chén trà lên bàn.
Đặng Kiến Nguyên nghe vậy, cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, không hiểu, chờ tới khi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, lão mới phát hiện biểu cảm đặc sắc trên mặt đám gia quyến nhà mình, ngày thường bọn họ đều để mắt cao quá đầu, vậy mà giờ phút này, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kính sợ giống nhau.
Dường như cảnh tượng mà tiểu cô nương kia vừa miêu tả, còn muốn kinh người hơn những gì lão đang tưởng tượng.
Trên thực tế, vào thời điểm kia, lão đầu cũng không ôm chờ mong gì quá lớn, lão chỉ theo bản năng cảm thấy, dưới tình huống không có Ngưng Đan cảnh tọa trấn, thì thanh niên kia có vẻ đáng tin cậy hơn những người khác một chút, lại thêm câu chuyện hôm trước, hai người bọn họ đúng dịp cùng nhau uống rượu... Vì nhiêu lý do như thế, lão mới dứt khoát mở miệng bảo đối phương ở lại, không muốn người này còn trẻ tuổi đã uổng mạng ở trong tay Đại Yêu.
Không ngờ thanh niên kia lại thật sự bảo vệ được nhóm gia quyến của lão.
"Ngươi nói Thẩm Nghi giết một con hổ yêu, sau đó đi ra ngoài?" Rốt cục Tưởng Thừa Vận cũng kịp phản ứng.
Giờ phút này, khuôn mặt vốn đã tiêu hao quá lớn đến mức để lộ ra một chút tái nhợt của ông ta, lại lóe lên vẻ khác thường, mí mắt hơi nhảy lên, tiếng nói cũng lập tức trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiêu: "Hồ đồ! Sao ngươi không ngăn cản hắn?"
Lâm Nhu nghe vậy, cũng sững sờ nhìn lại. Nàng đưa tay lên trên cổ, ra hiệu hai cái, nói: "Tưởng lão đại, một con hổ yêu lớn như vậy, mà răng rắc một cái là không còn rồi. Thì ta lấy gì để ngăn cản hắn?"
"Ngươi..." Tưởng Thừa Vận bực bội phẩy tay một cái.
Đúng là trong chuyện này, ông ta thực sự không có lý nào để đi trách cứ Lâm Nhu được, ông ta cũng biết bản lĩnh của Thẩm Nghi mà?
Vấn đề là tình huống đêm qua vốn không giống với lúc trước, nếu đụng phải hổ yêu Ngưng Đan Cảnh chân chính, hắn biết ứng phó làm sao?
Thực lực của con yêu vật kia vượt xa tên trụ trì Kim Cương môn lúc trước rồi.
Rõ ràng trước khi đến nơi này, ông ta đã nói rõ ràng với hắn, chỉ đi ra ngoài làm quen quá trình một chút thôi.
Sao hắn dám tự mình ra ngoài một chuyến như vậy?
Sao kẻ này lại to gan lớn mật như thế...
Ở thời điểm hiện tại, trong đầu chợt nhớ đến cảnh tượng Thẩm Nghi tùy ý nhận lấy chiếc chuông bạc lúc trước, Tưởng Thừa Vận càng cảm thấy ảo não không thôi.
Nếu sớm nhận ra đối phương có tính cách gì rồi, còn không bằng ông ta cứ dứt khoát đưa hắn theo bên người có phải đỡ mệt hơn không?
Tiêu Sắc Vi im lặng nghe hai người đối thoại, bỗng nhiên nàng lại phát hiện dường như mình đã nghĩ sai điều gì rồi. Hóa ra người trẻ tuổi kia không có chạy trốn, mà là chủ động giết ra ngoài?
Hơn nữa, nhìn qua có vẻ như Tưởng Thừa Vận này cực kỳ coi trọng đối phương, thậm chí còn có chút thất thố khi nghe được tin tức đó?
Phải biết rằng, vị trung niên này là nhân vật tâm tư cao ngạo, những người tuổi tác cao hơn, ông ta đều không phục, mà phần lớn những người tuổi tác trẻ hơn lại không mạnh bằng ông ta, cả ngày cứ vác mặt lên trời, thấy ai cũng chướng mắt...
Không ngờ lại có một người làm ông ta để ý như vậy?
"Có muốn... ra ngoài tìm xem hay không?" Đôi mi thanh tú của Tiêu Sắc Vi thoáng cau lại, nàng ôm bụng đứng lên, đang muốn đi tới cửa, nhưng người còn chưa kịp tiến lên, đã bị một cơn gió tanh hôi bao phủ.
Nàng hơi ngẩng đầu, con ngươi khẽ co lại, không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng bản thân không phát hiện ra bất cứ khí tức gì, nhưng thân thể lại theo bản năng cảm nhận được uy hiếp.
Khi nhìn rõ dáng vẻ của người tới, Tiêu Sắc Vị hơi lui vê phía sau hai bước, ánh mắt liếc qua mảnh yêu huyết đang dính trên người đối phương, cuối cùng cũng hiểu, rốt cuộc uy hiếp kia tới từ nơi đâu.
Là áp lực mà Sơn Quân mang đến cho bọn họ quá lớn, để đến tận bây giờ, chỉ cần ngửi được huyết khí của đám nhãi con hổ yêu kia thôi, cũng khiến cho bản thân nàng vô thức trở nên căng thẳng.