Chương 215: Lúc Nãy, Ngươi Mới Bảo Ta Hỏi Đi, Giờ Ta Hỏi Ngươi Lại Không Nói!
Chương 215: Lúc Nãy, Ngươi Mới Bảo Ta Hỏi Đi, Giờ Ta Hỏi Ngươi Lại Không Nói!Chương 215: Lúc Nãy, Ngươi Mới Bảo Ta Hỏi Đi, Giờ Ta Hỏi Ngươi Lại Không Nói!
Ngay khi nữ nhân trước mặt chăm chú đánh giá hắn, Thẩm Nghi cũng đang quan sát hai vị yêu nhân này.
Sau khi trông thấy khí tức uể oải, cùng với sắc mặt không quá dễ nhìn của hai người bọn họ, hắn lại khẽ thở dài.
Quả nhiên, không cần biết là Trấn Ma ti hay là tróc yêu nhân, trên phương diện làm người ta thất vọng này, đúng là bọn họ chưa từng làm người ta thất vọng. (Nghĩa là bọn họ rất am hiểu chuyện làm người ta thất vọng, và không thất thủ một lần nào)
Hắn đã giết ba con hổ con, nhất định sẽ bị Sơn Quân bên kia ghi hận.
May mà thực lực hiện giờ đã bay vọt về chất.
Thẩm Nghi cũng không quá sợ hãi khi biết chuyện này, chờ Tiên Yêu Cửu Thuế của hắn đạt đến tiểu thành, lại thêm Thiên Yêu Diêm La ngoại đan, dù đối phương thật sự tìm tới hắn trả thù, ai giết ai còn chưa biết được.
Hắn đi lướt qua nữ nhân kia, tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng đặt thanh nghi đao trong tay lên bàn.
Thẩm Nghi đang chuẩn bị nhắm mắt điều tức, lại phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình.
"Ngươi không định nói gì sao?" Tưởng Thừa Vận phun ra một ngụm trọc khí, tới cuối cùng, chút rung động trong lòng cũng lộ ra trong mắt.
Nhìn vẻ ngoài của đối phương xem, gần như đã bị yêu huyết nhuộm đẫm rồi, hẳn là không nhẹ nhàng thoải mái như những gì Lâm Nhu mới nói.
Rốt cuộc là bốn canh giờ này đã xảy ra chuyện gì?
Theo tin tức bọn họ nhận được, thì mười mấy tróc yêu nhân khác đã chạy cả một đêm trong thành, nhưng chẳng có thu hoạch gì. Ai có thể ngờ mình lại bị trêu chọc giống một đám ruồi bọ không đầu như vậy?
Tưởng Thừa Vận sẽ không nghi ngờ vê năng lực của những người đồng sự này. Khả năng duy nhất chính là, thực lực giữa bọn họ và yêu ma đã chênh lệch lớn đến mức không thể dùng kinh nghiệm để bù đắp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Tưởng Thừa Vận biết chuyện Thẩm Nghi ra ngoài tìm yêu, đột nhiên lại có chút thất thố như vậy. Bởi vì trong ba con hổ yêu kia, ít nhất cũng có một con Yêu Quân.
Mà hiện tại, tuy nhìn bề ngoài, Vĩnh An thành vẫn không quá yên ổn, nhưng trên thực tế, tổn thất của nơi này cũng không tính là lớn, tuyệt đối không giống một nơi từng bị Yêu Quân gây họa cả đêm, lại liên tưởng tới tiếng rên rỉ phát ra vào thời điểm Sơn Quân chuẩn bị rời đi kia, hết thảy những điều này cũng nên có một nguyên nhân để giải thích.
"Ta cho rằng mình đã đánh giá ngươi rất cao rồi." Dù Tưởng Thừa Vận không muốn tin tưởng, nhưng vào thời điểm này, ông ta cũng chỉ có thể thở dài một hơi, nói: "Nhưng ngươi vẫn có thể mang đến cho ta một niêm vui bất ngờ còn lớn hơn nữa."
Tuổi còn nhỏ như vậy, lại tự tay chém giết một con Yêu Quân Ngưng Đan cảnh?
Đây là ước vọng xa vời mà ngay cả nghĩ, ông ta cũng không dám nghĩ, nhưng người trước mặt này, lại làm được.
"Khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng này của ngươi, trông không giống vui mừng cho lắm." Tiêu Sắc Vi nhướn mày nói.
"Nói nhảm! Ta chuẩn bị lâu như vậy, nhưng một miếng thịt cũng không ăn được, còn vui sướng được sao?" Tưởng Thừa Vận cười đầy tự giễu, bỗng nhiên giọng điệu lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cũng không còn cố ý bày ra bộ dáng tiền bối nữa. Ít nhất là trước khi ông ta đạt đến Ngưng Đan viên mãn, Thẩm Nghi đã hoàn toàn đủ tư cách để nói chuyện ngang hàng với ông ta rồi.
Đến đây, Tưởng Thừa Vận lại đưa mắt nhìn vê phía thanh niên đối diện: "Ta nói này, ngươi có thể đừng lạnh nhạt như vậy có được hay không? Nếu đổi lại là ta, dám chắc là giờ phút này đã ôm trong lòng một bụng kiêu ngạo, khó có thể xả ra được rồi. Ta cũng không tin ngươi thực sự bình tĩnh như vẻ ngoài, mau nói chút gì đó, để trong lòng ta dễ chịu hơn đi."
Thẩm Nghi nghe vậy, mới khẽ ngước mắt lên.
Nói thật, sau khi toàn lực thi triển Thiên Yêu Diêm La ngoại đan, tinh thần sẽ tiêu hao cực lớn mà loại tiêu nao này lại khó có thể nói rõ ra được, ít nhất là hiện tại, hắn đang có chút mệt mỏi trong người. Nhưng đương nhiên, nếu đối phương cứ nhất định muốn hắn phải mở miệng, thì đúng là hắn cũng có một chuyện muốn hỏi thật: "Ta muốn khí tức của Sơn Quân, cần phải dùng cái gì để trao đổi?"
Lần này, vận khí của hắn không tốt lắm, không thể thu hoạch được huyết mạch chỉ lực từ bên trong Hổ Đan, cũng không thể dựa vào khí tức huyết mạch để truy tung đối phương giống như Giao Long lúc trước.
Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt vừa mới hiện lên ý cười của Tưởng Thừa Vận lại đột nhiên lóe lên một chút kinh ngạc.
Lúc trước, ông ta kinh ngạc vì đối phương có thể dùng lực chém chết trụ trì Kim Cương môn, nhưng kinh ngạc còn chưa hết, tiểu tử này vừa quay đầu một cái đã làm thịt một con hổ yêu Ngưng Đan vừa mới đột phá rồi.
Đến hiện tại, lời tán dương mới ra khỏi miệng không bao lâu, đối phương lại muốn đòi hỏi khí tức của Sơn Quân từ phía ông ta?
"Có phải ngươi bị váng đầu hay không? Ngươi có biết Ngưng Đan viên mãn đại biểu cho cái gì hay không? Ngươi có biết, ở trong tay Sơn Quân này, con Giao Long Thành Đan cảnh ngươi từng nhìn thấy ở Thanh Phong sơn kia, cũng chỉ chống được nhiều nhất là một trăm hiệp hay không?”
"Huống chỉ..." Trong cổ họng Tưởng Thừa Vận vừa nghẹn lại bởi cái tên "Bạch Lộc” kia, rất lâu sau cũng không nói ra được.
Nó là ác mộng của vô số tróc yêu nhân.
Bởi vì ngay dưới mạng lưới tình báo mà bọn họ tự phụ nhất, đối phương lại lặng yên không một tiếng động, ra tay giết chết một vị Trấn Ma đại tướng.
"Lúc nãy, ngươi mới bảo ta hỏi đi, giờ ta hỏi ngươi lại không nói." Thẩm Nghi bĩu môi nói, sau đó lại một lân nữa, dựa vào lưng ghế ngồi.
Hắn không định sẽ rời đi ngay, nhưng nếu đã kết thù, mà không thể nhổ cỏ tận gốc, dù với bất cứ lý do gì, trong lòng sẽ không quá an ổn.
Tưởng Thừa Vận thấy thế, trong mắt lại lóe lên vài phần ngượng ngập quấn bách, ông ta siết chặt nắm đấm, hồi lâu sau mới đè nén được nỗi uất ức này xuống: "Không lấy được khí tức của nó, ngươi muốn ta nói cái gì?"
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Tiêu Sắc Vi lại lên tiếng ngắt lời ông ta: "Ai nói không lấy được?"