Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Nhìn Ta Làm Gì, Ngươi Cảm Thấy Hắn Không Xứng Ư?

Chương 216: Nhìn Ta Làm Gì, Ngươi Cảm Thấy Hắn Không Xứng Ư? Chương 216: Nhìn Ta Làm Gì, Ngươi Cảm Thấy Hắn Không Xứng Ư?Chương 216: Nhìn Ta Làm Gì, Ngươi Cảm Thấy Hắn Không Xứng Ư?

Nàng vừa dứt lời đã mở bàn tay ra, chỉ thấy một luông khí tức màu vàng lặng yên bay từ bên trong chiếc chuông bạc của nàng ra ngoài.

Tưởng Thừa Vận nhìn chằm chằm vào luồng khí tức kia, khóe mắt khẽ giật giật hai cái, rõ ràng là lúc trước, ông ta đã trông thấy đối phương tự tay bóp nát nó rồi mà?

"Đừng có kinh ngạc như vậy, chỉ là một tiểu bảo cụ lừa gạt tai mắt của người ta thôi." Sắc mặt Tiêu Sắc Vi thoáng hiện vẻ tái nhợt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Nghi đối diện: "Ta chẳng những có thể đưa luồng khí tức này cho ngươi, mà nếu ngươi có thể nắm được tin tức chuẩn xác không sai, ta còn có thể thay ngươi mời một vị Trấn Ma đại tướng đến đây lược trận."

Sắc mặt Tưởng Thừa Vận lộ vẻ quái dị vô cùng.

Từ trước đến nay, ông ta luôn xem thường nhân vật chỉ biết dựa vào đám lão già kia mà làm việc, bởi xét cho cùng, mỗi vị Trấn Ma đại tướng hoặc là kim linh tróc yêu nhân đều có chuyện quan trọng trên người, một khi bọn họ ra tay vì việc riêng, rất dễ sẽ rơi vào tình huống vì nhỏ mất lớn.

Nhưng Tiêu Sắc Vi thì khác.

Đâu tiên, đối tượng nàng dựa vào vốn không phải trưởng bối mà là vãn bối.

Sau đó, chuyện diệt sát Bạch Lộc tuyệt đối là một trong những chuyện quan trọng nhất Thanh châu này.

Cuối cùng... Rõ ràng là nàng đang bắt nạt Thẩm Nghị, cái gì gọi là tin tức chuẩn xác không sai? Nếu hắn thật sự có bản lĩnh này, còn cần đến Du Long Đào kia ư?

"Điều kiện gì?" Thẩm Nghi cũng không quá mức kích động, bởi lẽ... trong thiên hạ nào có bữa cơm trưa miễn phí?

"Hộ tống ta đến Hắc Thạch đàm, ta có mật lệnh của Du tướng quân, cần đưa cho Thiên Tướng tùy tùng trấn thủ ở địa phương đó." Tiêu Sắc Vi vừa nói vừa che miệng, từ bên trong khe hở giữa những ngón tay của nàng vừa tràn ra một chút đỏ tươi.

Vốn dĩ nàng có nhiệm vụ trong người, chỉ đi ngang qua nơi đây thôi, ai ngờ lại trùng hợp trông thấy rất nhiều tróc yêu nhân có mặt tại Vĩnh An thành này, trong lòng mới nghĩ, lá thư trong tay mình cũng không phải quá gấp, sau đó dứt khoát đi đến tham gia náo nhiệt, ai ngờ lại biến mình thành cái dạng này.

Sau khi việc đã xong, khẳng định là Tưởng Thừa Vận phải về Thanh Châu báo cáo việc này với A Thiên bà bà, cũng thuận tiện dưỡng thương luôn, nhưng nàng lại không thuận tiện như vậy, cần một người cùng mình lên đường.

Mà so sánh với một đám tróc yêu nhân Ngọc Dịch cảnh ở trong thành, rõ ràng là thực lực của người trẻ tuổi tên Trâm Nghi này mạnh hơn nhiều.

"Thiên Tướng tùy tùng?" Đột nhiên Thẩm Nghi lại nhớ tới điều gì đó.

Nghe nói đám người này quanh năm đều trấn thủ một chỗ, luôn nhìn chằm chằm vào một con Đại Yêu tiếng tăm lừng lẫy nào đó, dùng sự hiện diện của mình để chấn nhiếp đối phương. Ừm... Đi qua nhìn xem một cái cũng không phải là không được.

Ý niệm tới đây, hắn lập tức lấy chiếc chuông bạc từ đai lưng ra, tùy ý kẹp nó vào giữa ngón tay, nói: “Thành giao.

Vừa trông thấy chiếc chuông bạc kia, Lâm Nhu vốn đang yên lặng đứng bên cạnh mọi người, có chút nhàm chán chơi đùa ngón tay của mình, lại đột nhiên trừng to đôi mắt, thậm chí còn khoa trương đến mức dùng sức đi túm chặt lấy cổ tay áo mình!

Nếu nàng không nhớ lầm, thì hình như mấy ngày trước Tưởng lão đại còn dạy hắn mấy cái quy củ đơn giản nhất của tróc yêu nhân?

Ngay cả Tiêu Sắc Vi cũng lộ vẻ sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông bạc xinh đẹp kia. Rồi không chút do dự, nàng ném ánh mắt đây nghi ngờ về phía Tưởng Thừa Vận đang đứng bên cạnh.

"Nhìn ta làm gì, ngươi cảm thấy hắn không xứng ư?" Tưởng Thừa Vận bực bội liếc mắt nhìn nàng một cái.

Thực lực của Thẩm Nghi như vậy, chỉ cần không chết, trong tương lai nhất định sẽ đứng vào hàng kim linh tróc yêu nhân giống ông ta. Không phải hiện giờ chỉ là một chiếc chuông bạc thôi sao? Nàng ta cần phải bày ra bộ dạng không có kiến thức như vậy hả?

"Cũng không phải." Tiêu Sắc Vi thu hồi ánh mắt, lập tức cong đốt ngón tay, búng luông khí tức màu vàng của Sơn Quân vào bên trong chiếc chuông bạc của Thẩm Nghị, nói: "Nếu không có chuyện gì khác cần hoàn thành, tốt nhất là chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi."

Dứt lời, nàng đã đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh.

Nói là lừa gạt đối phương thì không đến mức, tuy đúng là yêu cầu lần này của nàng cũng mang theo ý trêu chọc, nhưng chỉ dựa vào phần công trạng khi mang luồng khí tức này đi trao đổi, cũng đủ để triệt tiêu thù lao cho chuyến hộ tống lần này rồi.

Thẩm Nghi nhắm mắt lại, cảm nhận được mùi vị của Sơn Quân, đáy lòng dân dần nổi lên gợn sóng.

Hắn còn chưa bao giờ nếm thử mùi vị của Yêu Đan viên mãn. Vẫn là thực lực của bản thân quá yếu, không đủ để bước vào lãnh địa của đám Yêu tộc kia.

Thẩm Nghi thả chiếc chuông bạc vào trong đai lưng, nhẹ nhàng đứng dậy cất bước, lại bị lão đầu với bộ dáng thê thảm kia lặng yên đứng ra ngăn cản.

Đặng Kiến Nguyên dùng ánh mắt mang theo một chút cảm khái nhìn chằm chằm vào hắn. Đám tróc yêu nhân kia chỉ quan tâm đến con yêu ma vừa bị đối phương giết kia có cảnh giới như thế nào, cũng như thực lực dũng mạnh ra sao, nhưng thứ mà lão và một đám người Đặng gia ở phía sau kia nhìn thấy, lại là Vĩnh An thành miễn cưỡng còn có thể duy trì được dáng vẻ ổn định như ban đầu.

Trong thành này có nhiều người như vậy, dù trong lòng hoảng loạn, nhưng bọn họ vẫn có thể ngôi ở trong nhà mình run lẩy bẩy, mà không phải nằm dưới đất, thi thể chia lìa.

Mà hết thảy mọi chuyện đều bắt nguồn từ người thanh niên này, đều bắt nguồn từ lựa chọn bước ra khỏi cánh cửa này của hắn vào đêm hôm qua.

"Đa tạ thiếu hiệp đã bảo vệ Đặng gia ta, bảo vệ Vĩnh An thành ta." Đặng Kiến Nguyên dùng tư thái cực thấp, khom người xuống. Mọi người phía sau cũng làm ra động tác tương tự với lão tổ của mình.

"Khách khí rồi, chuyện đó chỉ nằm trong chức trách của ta thôi." Thẩm Nghi tùy ý phất tay rồi cất bước đi ra bên ngoài đại sảnh.

Ngoại trừ thân phận tróc yêu nhân này, hắn còn cầm lệnh bài của Trấn Ma ti trong tay, muốn hai bên đều ăn sạch, thì làm hai phân nhiệm vụ cũng là chuyện đương nhiên.
Bình Luận (0)
Comment