Chương 217: Hắc Thạch Đàm!!!
Chương 217: Hắc Thạch Đàm!!!Chương 217: Hắc Thạch Đàm!!!
Sau khi xác nhận được ở Vĩnh An thành này đã không còn bất kỳ công trạng nào để kiếm nữa, rất nhanh những tróc yêu nhân còn lại đã rút khỏi nơi đây rồi.
Trải qua năm ngày tu dưỡng, Tưởng Thừa Vận cũng thoáng khôi phục lại một chút trạng thái.
Đặng Kiến Nguyên thay ông ta chuẩn bị xe ngựa, rồi dẫn theo một đám gia quyến, cung kính đưa ông ta lên quan đạo ởi tới Thanh Châu thành.
Nhìn chiếc xe ngựa đi xa, lão đầu xoay người, trong lòng lại có chút cảm khái. Kỳ thật so với Tưởng Thừa Vận luôn dùng vẻ mặt khinh bỉ đối xử với mình, lão càng muốn chiêu đãi người trẻ tuổi kia thật tốt hơn. Đáng tiếc đối phương đi quá vội vàng, tính toán thời gian, hẳn là giờ phút này, bọn họ đã rời khỏi Đình Dương quận rồi.
Phải biết rằng, ranh giới giữa mười hai quận của Thanh Châu và lãnh địa của Yêu tộc cũng không được phân biệt quá mức rõ ràng, ở khoảng giữa hai bên, có rất nhiều khu vực được gọi là "Cả hai đều không quản".
Giờ phút này, trong một khu rừng núi đen kịt âm trầm, bỗng nhiên lại có một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên ngọn cây.
Thanh nghi đao ba thước tùy ý xẹt qua, làm tóe lên một bông hoa máu. Thẩm Nghi thu đao vào vỏ, vượt qua cái đầu lâu dưới đất, nhẹ nhàng chém giết một con tiểu yêu đã khai trí, lại thu hoạch được hơn sáu mươi năm tuổi thọ của yêu ma.
"Kỳ thật ngươi chẳng cần phải làm như vậy đâu, không cần phải để ta cảm thấy mình dùng một luồng khí tức của Sơn Quân để đổi lấy sự đồng hành của ngươi là rất đáng giá." Lúc này, Tiêu Sắc Vi đã thay một bộ áo xanh mộc mạc, tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt, không còn mùi vị phong trần như trước, chỉ có ngũ quan tinh xảo trên mặt vẫn thoáng lộ ra một chút mị ý.
Nàng có chút im lặng nhìn về phía thanh niên trước mặt, dọc theo đoạn đường này, đây đã là lần thứ ba hắn làm như vậy rồi. Bản thân nàng dù đang bị thương vẫn phải lên đi làm nhiệm vụ, dù đã cố hết sức để che giấu, nhưng khí tức hỗn loạn trên người vẫn không tránh được sẽ tiết lộ ra ngoài.
Tiêu Sắc Vi cứ nghĩ mãi mà không rõ, đối phương không bị thương, vì sao cũng che giấu khí tức gắt gao như vậy? Thậm chí hắn còn cố ý đi phía sau lưng nàng, mà không ngại phiên phức...
Thẩm Nghi khẽ liếc nàng một cái, nhưng vẫn không có ý tứ ngừng thi triển Quy Tức pháp quyết. Thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt, lỡ như gặp phải người biết hàng, nói không chừng hắn còn có thể kiếm được một khoản thu hoạch lớn hơn.
Dẫu sao bản thân cũng nhàn rỗi, chẳng có chuyện gì làm. Hơn nữa, biện pháp này hắn đã học được từ trên người đám tróc yêu nhân bọn họ.
"Sắp đến nơi rồi." Tiêu Sắc Vi thật sự không muốn dính thêm một chút mùi máu tanh nào trên người nữa, vì vậy mới dứt khoát, chủ động đi tới bên cạnh thanh niên kia: "Có khả năng ngươi chưa từng ở lại bên trong Trấn Ma ti quá lâu, nên không biết, thường là những nơi có Thiên Tướng tùy tùng trấn thủ như này, sẽ không có Đại Yêu tồn tại. Cũng không phải đối phương sợ bọn họ, chẳng qua đám yêu ma luôn được bọn họ nhìn chằm chằm vào kia vốn là bá chủ một phương, trong địa bàn của chúng nó, sao có thể tùy tiện để cho đám yêu ma khác đặt chân vào?"
"Tính tình của Lưu Bân không tốt lắm, chờ lát nữa ngươi không cần phải quan tâm quá nhiều, cứ để ta tới bắt chuyện với hắn là được."
"Ừm”" Thẩm Nghi khẽ gật đầu, so với Thiên Tướng tùy tùng, hắn càng cảm thấy hứng thú đối với con yêu ma đang được đối phương canh giữ ở đây hơn.
Tiêu Sắc Vi quen việc dễ làm, nhanh chóng rời khỏi cánh rừng rậm đó, trước mắt bất ngờ xuất hiện một dãy kiến trúc làm bằng gỗ, còn có mấy tên giáo úy khoác áo màu mực, bên trên có thêu hoa văn hình đám mây, đang vây quanh một đống lửa sưởi ấm.
Nàng chậm rãi dừng bước, lên tiếng nhắc nhở mọi người: "Phụng lệnh của Du tướng quân, ta đến để đưa thư cho Lưu Thiên Tướng, xin mấy vị thông báo một chút."
Thẩm Nghi vốn cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng một chuyện làm hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc lại phát sinh. Bởi vì mấy tên giáo úy kia không thèm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ chậm rãi nói: "Tróc yêu nhân? Lưu tướng có lệnh, Hắc Thạch đàm không tiếp đãi tróc yêu nhân, không gặp."
Câu trả lời lại chỉnh tê lưu loát như vậy, hiển nhiên đây tuyệt đối không phải lân đầu tiên bọn họ nói ra câu này.
Trong mắt Tiêu Sắc Vi lóe lên một tia hàn ý: "Một lần cáo ốm, hai lần ra ngoài, bây giờ Du tướng quân mời ta đi đến, các ngươi lại nói cái gì mà không gặp tróc yêu nhân. Làm phiền hãy chuyển lời của ta tới Lưu Thiên Tướng bên kia, cậy già lên mặt cũng phải có giới hạn."
Trong giọng nói của nàng lại có thêm mấy phần sắc bén: "Du tướng quân kính hắn tuổi già, lấy lễ đối đãi, nhưng đừng quên tôn ti trên dưới."
Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng tại chỗ, trong lòng lại có chút nghi hoặc. Dù Trấn Ma tỉ và tróc yêu nhân không thuộc cùng một hệ thống, nhưng cũng không đến mức một nhóm giáo úy bình thường, ngay cả Ngọc Dịch cảnh cũng không có, lại dám mở miệng lạnh nhạt đối với một vị tróc yêu nhân Ngưng Đan cảnh như vậy?
Trên thực tế, đám giáo úy ở Thanh Châu thành kia dù kiêu ngạo tới mức nào, cũng không có khí tràng lớn lối đến thế.
"Lưu Tướng nói, không tiếp đãi tróc yêu nhân." Nói đến đây, mấy tên giáo úy trước mặt mới chậm rãi đứng dậy, rút bội đao bên hông ra: "Đương nhiên, nếu tu vi của ngài cao cường, cũng có thể thử xông vào Hắc Thạch đàm một phen, xin cứ tự nhiên."
Trong khi đang nói, ba tên Thiên Tướng đã dẫn theo hơn trăm tên giáo úy cầm binh khí trên tay, từ trong phòng đi ra, ánh mắt lạnh lùng ngăn ở phía trước.
"Hắc Thạch đàm vốn là cấm địa, không có thủ dụ của Du tướng quân, người tự tiện xông vào đều bị coi là yêu mail"
Nhìn thấy từng thanh cương đao sáng loáng bày ra trước mắt, rốt cục Tiêu Sắc Vi cũng tức đến bật cười, nàng cất bước đi về phía trước, nói: "Thủ dụ ta không có, chỉ có một phong thư gửi cho Lưu Thiên Tướng, nhưng mà... ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi định coi ta là yêu ma như thế nào."
Thật hiển nhiên, đám tróc yêu nhân bọn họ quanh năm làm bạn với yêu ma, cũng có một điểm mấu chốt tuyệt đối không thể đụng vào.