Chương 218: Mang Theo Người Của Ngươi, Cút!!!
Chương 218: Mang Theo Người Của Ngươi, Cút!!!Chương 218: Mang Theo Người Của Ngươi, Cút!!!
Lại nói, ngay cả tên Thiên Tướng có tu vi cao nhất trong đám này, cũng chỉ đạt đến cảnh giới Ngọc Dịch viên mãn mà thôi, nhưng nhìn thấy Tiêu Sắc Vi đến gần, trên mặt bọn họ lại không có lấy một chút do dự nào, thậm chí còn trực tiếp giơ trường đao lên nghênh đón.
Đây là sự khác biệt giữa tùy tùng dưới trướng và Trấn Ma sai dịch bình thường.
Đám thuộc hạ dưới trướng như bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của một người duy nhất, đó chính là Lưu Bân đang trấn thủ ở nơi này.
Trong phút chốc, một cây trường thương rét lạnh đã phá không lao đến, đâm vào khoảng cách ba tấc phía trước người Tiêu Sắc Vi, không sai lệch một ly. Đồng thời ở trong phòng cũng truyền ra tiếng nói khàn khàn: "Lưu mỗ trấn thủ nơi đây đã nhiều năm, nhưng ngươi chính là người đầu tiên có can đảm xông tới."
"Du tướng quân có việc tìm ta, tự nhiên sẽ có tùy tùng khác mang tin đến, ngươi chỉ là một tên tróc yêu nhân, cũng có tư cách nhúng tay vào chuyện của Trấn Ma tỉ ta?"
Trong lúc nói chuyện, một bóng người cao lớn dứt khoát đẩy cửa bước ra, trên đầu mái tóc trắng xoá, chòm râu rũ xuống trước ngực, trên cổ áo có đồ án Du Long màu vàng. Người này khoác chiếc áo choàng có hình Hung Lang ở sau lưng, giữa hai đầu lông mày còn ẩn chứa khí phách thân kinh bách chiến.
Lão không vội không chậm, đi đến trước người Tiêu Sắc Vi, thản nhiên rút thanh trường thương bằng tinh cương ra, quan sát nữ nhân trước mặt, nói: "Nếu hiện tại, ngươi đang ở thời kỳ toàn thịnh, còn có chút tư cách giao thủ với bổn tướng, nhưng bây giờ ngươi bị thương mà đến, đừng để đến mức phải bỏ mạng rời đi."
Tiêu Sắc Vi cắn chặt răng, dứt khoát lấy một phong thư từ trong chuông bạc của mình ra: "Dựa theo quy củ, ngươi đã vắng mặt trong liên tục ba lần báo cáo công tác, Du tướng quân nể mặt ngươi, không nghi ngờ ngươi đã cấu kết với yêu ma, cho nên lá thư này, bằng bất cứ giá nào, ngươi cũng phải đọc một cái."
"Lão phu mắt mờ, không có hứng thú đọc thư của người thân phận không rõ đưa tới, cũng không phân biệt được thật giả. Lưu Bân chậm rãi xoay người, lạnh lùng nói: "Mang theo người của ngươi, cút."
Lời nói lạnh lùng này cất lên, coi như đã hoàn toàn trở mặt rồi, chỉ thấy hơn trăm tên Trấn Ma giáo úy ở xung quanh đồng loạt chĩa mũi đao về phía Tiêu Sắc Vi.
Nữ nhân nọ hít sâu một hơi, dùng khóe mắt liếc nhìn thanh niên phía sau lưng mình, hỏi: "Đã ước hẹn sẽ hộ tống ta đưa mật thư cho hắn, bây giờ còn được tính hay không?”
Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn đám sai dịch Trấn Ma ti trước mặt này. Hắn không có hứng thú với Lưu Bân, cũng không có hứng thú với lá thư Tiêu Sắc Vi đưa đến, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với chuyện cấu kết yêu ma kia.
Thật không ngờ, chút thu hoạch ngoài ý muốn mà hắn vẫn mong đợi suốt cả chặng đường này, lại rơi xuống trên người một đám đồng sự.
Thẩm Nghi tùy ý tiến lên một bước, nhẹ giọng đáp lại: "Chắc chắn là có rồi."
Rốt cuộc đoạn đối thoại đơn giản giữa hai người bọn họ, cũng làm cho đám giáo úy bên kia biến sắc. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được, hai tên tróc yêu nhân này lại dám đến thật, lại dám xông vào khu vực được Thiên Tướng tùy tùng trấn thủ?
Phải biết rằng ở nơi này, Lưu Bân chính là người đứng ra chịu hết thảy mọi trách nhiệm, cũng là người trực tiếp nắm quyên lực lớn nhất, hoàn toàn có thể đại diện cho Thanh châu Trấn Ma tỉ.
"Rất can đảm!" Trong tiếng quát lớn, Lưu Bân đột ngột quay người, thanh trường thương sắc bén trong tay dứt khoát đâm tới.
Tiêu Sắc Vi cố nén đau đớn, thân hình cũng không chậm chút nào, dễ dàng tránh né mũi thương, song chưởng mang theo khí thế hùng hậu, hung hăng vỗ lên trường thương.
Hai người lại đồng thời vận dụng toàn lực?
Rõ ràng đều là người trong triều đình, nhưng vừa ra tay lại dùng tới sát chiêu, muốn liều chết chiến đấu!
Hai luồng lực đạo đồng thời hội tụ phía trên Tinh Cương trường thương, Lưu Bân thuận thế mà làm, dứt khoát đâm mũi thương đi lệch hướng, nhằm về phía thanh niên đằng sau lưng nàng!
Hào quang màu sáng bạc như Bạch Long rời khe, chói mắt người nhìn, còn kèm theo tiếng rít đinh tai nhức óc!
Cũng giống như Lâm Nhu, đám tróc yêu nhân bọn họ lăn lộn trên giang hồ lâu dài, sẽ lây dính một chút thói quen không tốt, đó là quan tâm đến bối phận, kiểu như cao thủ phải đối đầu với cao thủ, vãn bối nên đối đầu với vãn bối...
Ngược lại, Lưu Bân này xuất thân từ Trấn Ma tị, lại giữ địa vị Thiên Tướng tùy tùng hai tay nhuốm máu từ lâu, trong đầu chỉ cần quan tâm xem, nên làm như thế nào mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giảm thiểu quân số của đối thủ, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Một thương này, rõ ràng đã xuất toàn lực!
Ban đầu Tiêu Sắc Vi còn muốn tránh đi mũi nhọn trước, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi trở nên căng thẳng. Nàng dứt khoát vận khí tức lên, muốn ngăn chặn Lưu Bân, nhưng đã muộn, chỉ có thể vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Ta công vào vai phải hắn, ngươi tránh trước đi!"
Trên thực tế, lời này là nói cho Lưu Bân nghe, muốn nhiễu loạn tâm thần lão.
Nhưng đối phương vốn là một vị lão tướng, trải qua cả chặng đường chém giết, từ giáo úy dần dần bò lên đến địa vị ngày hôm nay, sao có thể bị lời nói của nàng ảnh hưởng?
Trường thương trong tay vẫn giữ thế như chẻ tre đâm, không chút đình trệ.
Hàn mang như sao băng, đâm thẳng tới cổ họng!
Khí tức hùng hồn đánh tới, bộ áo bào trên thân Thẩm Nghi bay lên, mái tóc dựng đứng, trong khi đôi mắt hắn vẫn một mực nhìn chăm chú vào vị tùy tùng già cả này, dường như đã nhìn ra điều gì, trong đôi mắt đen trong suốt ấy lại đột ngột xẹt qua một tia quái dị.
Vào khoảnh khắc mũi thương đâm tới, hắn thoáng nghiêng người, năm ngón tay thon dài đột ngột vươn đến, nắm lấy thân thương lạnh lẽo kia.
Dưới bàn tay thon dài của hắn, khí thế vốn ngập trời bỗng trở lại bình tĩnh chỉ trong phút chốc, lực đạo hùng hồn có thể xé rách cả yêu ma cũng như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại.