Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219: Tính Toán Của Lưu Bân!

Chương 219: Tính Toán Của Lưu Bân! Chương 219: Tính Toán Của Lưu Bân!Chương 219: Tính Toán Của Lưu Bân!

Sắc mặt Lưu Bân đại biến, đang muốn rút thương đâm tới, lại phát hiện thanh trường thương nọ đã mất đi khống chế, lập tức rời khỏi tay mình, bị Thẩm Nghi trở tay, nắm ngang lấy.

Hai bên đang liều mạng, ngươi lại có tính toán cướp đi vũ khí của người, rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra chứ?

Đừng nói là hắn, ngay tại khoảnh khắc ấy, cả Tiêu Sắc Vi vừa vung chưởng đến cũng ngừng tay, ngây dại: ˆ...

Không ngờ trên khuôn mặt phủ đầy sát ý của lão tướng lại lóe lên vẻ tức giận: "Thằng nhãi ranh, dám làm nhục tai"

Kèm theo tiếng thét dài truyên đến, lão lại không thèm quan tâm, một lần nữa điều động nội đan, khí thế phun trào, muốn dùng tay không giết tới!

"Nàng chỉ bị thương, còn ngươi e rằng đã thối nát luôn rồi?"

Thẩm Nghi nhướng mày, không muốn lại cho đối phương có cơ hội nào nữa, hắn tiện tay ném cây trường thương kia trở về.

Được Tiên Yêu Cửu Thuế gia trì, khí thế do thanh trường thương này bắn ra còn kinh khủng hơn lúc trước, nó đang âm ầm lao tới!

Lưu Bân nghe vậy, bỗng nhiên một tia hoảng loạn lại xẹt qua nét mặt, không đợi lão kịp phản ứng, đuôi thương đã hung hãn đâm tới, chỉ nghe "Phốc phốc” hai tiếng, nó đã xuyên qua bụng lão rồi, thậm chí vẫn còn dư lực để trực tiếp đóng đỉnh lão xuống đất!

Âm thanh "Ù ù' rất nhỏ của kim loại không ngừng vang lên.

Tiêu Sắc Vi vẫn còn duy trì động tác xuất chưởng, nhưng Lưu Bân đã nằm dưới đất rồi, trước mắt nàng chỉ còn lại duy nhất một tên Thẩm Nghỉ còn đứng.

Đáy lòng mang theo nỗi kinh hãi khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng gần như ngay lập tức, nỗi kinh hãi ấy lại chuyển thành nghi hoặc, nàng sững sờ nhìn xuống dưới chân... Một vị cao thủ Thành Đan cảnh, sao có thể dễ dàng bại như thế?

Thẩm Nghi cất bước đi đến, đẩy bàn tay của nàng ra, lại đi tới trước mặt Lưu Bân, hơi ngồi xổm xuống, đưa tay kéo y phục của đối phương lên.

"Cút ngay!" Lưu Bân không thèm che cái bụng đang không ngừng chảy máu của mình, chỉ kinh hoảng muốn đưa tay lên, ngăn cản hành động của thanh niên kia. Bốp!

Thẩm Nghi không đổi sắc mặt, giơ tay lên là hung hăng giáng một bạt tai vào cái mặt già của lão.

Lưu Bân nghiêng đầu, phun ra mấy búng máu lẫn cái mảnh răng vỡ, chòm râu hoa râm bị nhuộm một tầng đỏ ửng, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn cố gắng rít gào, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: "Ngươi dám quấy rối người đang làm nhiệm vụ của Đình Dương quận ta, không sợ Tổng binh đại nhân bứt cái đầu ngươi xuống hả?"

"Ngươi vẫn nên lo cho cái đầu của mình trước đi." Mặc cho lão mở miệng đe dọa, trong mắt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh, chẳng có lấy một tia dị thường nào, ngược lại, hắn vẫn tùy ý kéo chiếc áo đen trên người đối phương xuống.

Ngay sau đó, cả Tiêu Sắc Vi cũng không nhịn được lập tức mở to hai mắt nhìn qua.

So với vết thương bị trường thương xỏ xuyên qua kia, thương thế bị Lưu Bân kia che giấu còn trầm trọng hơn nhiều. Có thể nhìn thấy toàn bộ xương sườn của lão đã không còn da thịt, vố số mảnh xương trắng bên dưới đã bị ăn mòn biến thành trạng thái mấp mô, gồ ghề, thậm chí còn có thể trực tiếp nhìn thấy mảnh nội tạng hơi phập phồng bên trong. Mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị một mảnh lục thủy kinh tởm phủ kín.

Hiển nhiên, lão trúng kịch độc rồi.

Thẩm Nghi phát hiện tình huống không thích hợp ngay tại thời điểm lão nhân này xuất thủ. Hắn có được năng lực của Sơn Quân, hai tròng mắt có thể nhìn thấu quỷ thần, có bản lĩnh khu hồn sử Trành.

Bởi vậy trong khoảnh khắc, đối phương điều động khí tức, hắn lại rõ ràng nhìn thấy hồn phách của người này có dấu hiệu bị hút ra bên ngoài thân thể.

Đến khi trực tiếp quan sát tình trạng thương thế này, hắn càng hiểu, dù hôm nay mình không có ra tay, thì hơn nửa thân thể của Lưu Bân này đã là người chết rồi.

Chẳng trách lão lại muốn giết tới đây trước. Đây là muốn giết kẻ yếu trước để lập uy, dùng phương thức này để chấn nhiếp Tiêu Sắc Vi bên cạnh...

Đến đây, Trâm Nghi thu lại suy nghĩ trong lòng, một lần nữa đứng lên, quan sát lão nhân trước mắt, nhẹ giọng nói: "Ta rất muốn biết trạng thái của ngươi như vậy thì làm sao có thể trông coi yêu ma ở nơi này?"

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, thậm chí nó còn khiến cho phần đông giáo úy bên kia không kịp phản ứng.

Nghe được lời ấy, sắc mặt bọn họ đều chuyển thành bối rối, ai nấy đều cực kỳ căng thẳng đứng yên tại chỗ. Lồng ngực Tiêu Sắc Vi phập phồng không thôi, trong lòng kinh sợ nói: 'Chẳng trách ngươi vẫn không chịu quay về báo cáo công tác, ngươi sợ Du tướng quân tìm người khác tới thay ngươi làm nhiệm vụ sao? Sao không báo cho hắn, để hắn chữa thương cho ngươi?”

"Ta không cần chữa thương! Ta muốn tiến vào Võ Miếu tẩy luyện!" Lưu Bân lập tức nhe răng giống như một con sư tử già, nước bọt chảy ròng ròng, lại mở miệng quát: "Lão phu chinh chiến cả đời chỉ muốn làm Trấn Ma đại tướng! Mà không phải bị người ta bãi miễn chức vị, trở về thành chữa thương, kéo dài chút hơi tàn!"

Tiêu Sắc Vi nghe vậy, lập tức phẫn nộ đến cả người phát run, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.

Đối phương phải trấn thủ năm mươi năm không xuất hiện sai lầm, mới có thể đổi được một lần cơ hội tiến vào Võ Miếu tẩy luyện, đến lúc ấy, chẳng những bảo đảm được thực lực, thậm chí còn có cơ hội gia tăng thêm một chút.

Nhưng vấn đề là... Lưu Bân vẫn còn ít nhất là ba đến năm năm nữa mới chờ được đến lần tẩy luyện sau.

Mà trong khoảng thời gian này, Thanh châu bên kia hoàn toàn rơi vào trạng thái không bố trí phòng vệ đối với Yêu Quân ở Hắc Thạch Đàm, nơi mà bọn họ đang trấn thủi

Rõ ràng là chuyện này, đối phương có thể bình tĩnh thương lượng với Du tướng quân, nhưng lại lựa chọn giấu giếm mà không báo cáo.

"Ta hiểu rồi, ngươi cảm thấy Du tướng quân quá trẻ tuổi, bản thân không chịu đựng nổi hắn, lại lo lắng sau khi nhận ân huệ của hắn, thì sau này mình không dễ thoát thân, sợ bị hắn tính toán chuyển lần tẩy luyện ở Võ Miếu này cho người khác... A, ví dụ như Trần lão gia tử bên kia, có đúng hay không?"
Bình Luận (0)
Comment