Chương 220: Còn Gì Để Nói Nữa???
Chương 220: Còn Gì Để Nói Nữa???Chương 220: Còn Gì Để Nói Nữa???
Tiêu Sắc Vi cắn chặt hàm răng, chỉ hận không thể cho lão nhân này một cái bạt tai nữa.
"Đây là chuyện của Trấn Ma tỉ ta, có liên quan gì đến các ngươi đâu? Có liên quan gì đến các ngươi đâu!"
"Muốn xử trí bổn tướng, phải gọi Du Long Đào đến đây! Gọi Tổng binh đến đây! Đám tróc yêu nhân các ngươi thì có tư cách gì tới quản bổn tướng?" Lưu Bân vẫn không có ý nhượng bộ cúi đầu, đến nước này, khi rốt cuộc bản thân không còn vin được vào cớ gì khác nữa, lão bắt đầu giở bài "Thân phận không rố' ra để đàn áp hai người trước mặt.
Tiêu Sắc Vi nghe vậy, không thèm để ý đến lão nữa, dứt khoát xoay người, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Đình Dương quận: "Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu."
Đối phương nói không sai, chuyện của Trấn Ma ti phải do người của Trấn Ma ti đến xử lý.
Lưu Bân chỉ thở hổn hển, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đám đông giáo úy đang vây quanh hai người, đều lộ vẻ mặt phức tạp, nhường ra một con đường cho bọn họ.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi lại vươn tay về phía Tiêu Sắc Vi, bình tĩnh nói: "Đưa thư cho ta.
"Hả?" Tiêu Sắc Vi xoay người lại, tuy nàng cho rằng, chuyện đã đến nước này, đối phương có đọc thư hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hung hãn vừa rồi của đối phương, không hiểu sao nàng lại có thêm vài phần tin phục thanh niên trước mặt này, bởi vậy mới vươn tay lấy một phong thư từ trong chiếc chuông bạc của mình ra ngoài.
Thẩm Nghi nhận lấy nó, kẹp phong thư kia vào giữa ngón tay mình, lại quơ quơ nó tới trước mặt Lưu Bân, lạnh nhạt hỏi: "Mở mắt ra, xem chữ này có phải là chữ của Du tướng quân không?”
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?" Lưu Bân lạnh lùng mở mắt.
Lúc trước, Tiêu Sắc Vi chăm sóc mẫu thân của Du tướng quân nhiều năm, được đối phương nhận làm nghĩa muội. Nàng gửi thư thay cháu ngoại trai của mình, sao có thể là giả được?
"Ngươi thừa nhận là được.'
Sau đó, ngay dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thẩm Nghi thu hồi phong thư kia lại, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bên hông, ném một tấm lệnh bài lên người Lưu Bân.
Lưu Bân nắm lấy tấm lệnh bài kia, lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện.
Chỉ thấy đối phương chậm rãi xoay người, trong tay có thêm một chiếc áo choàng thêu hình Hung Lang, tùy ý khoác nó lên người.
Chỉ một chớp mắt, trên khuôn mặt trẻ tuổi kia lại có thêm vài phân uy nghiêm, khiến cho đám giáo úy xung quanh, không tự chủ được, lập tức chìm trong im lặng.
Thẩm Nghi dùng một tay sửa sang lại cổ áo, lập tức cất giọng lạnh nhạt nói: "Lưu Bân dung túng cho yêu ma hoành hành ngang ngược, rõ ràng biết chuyện mà không báo."
"Thẩm Nghi thủ hạ dưới trướng Trần Càn Khôn đại tướng, phụng thủ dụ của Du tướng quân, tạm thời tiếp nhận nơi đây." Nói xong, hắn cụp mắt liếc nhìn lão nhân đang nằm dưới đất kia một cái, rôi dứt khoát xoay người đi về phía căn phòng ở cách đó không xa, sau khi lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Trói hắn lại cho ta."
Lời nói rơi xuống, rốt cuộc Lưu Bân cũng đưa mắt nhìn xuống tấm lệnh bài trong tay mình, con ngươi đột nhiên co rút lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.
Trên thực tế, cả tấm yêu bài của Thiên Tướng tùy tùng hay là thủ dụ do Du tướng quân tự tay viết, đều không đủ để làm dao động địa vị của lão tại chỗ này. Nhưng hai thứ này gộp chung vào một chỗ...
"Ta muốn xem lá thư kia!" Lão vội vàng quay đầu hét lớn, nhưng không nhận được bất cứ một lời hồi âm nào.
Lão không tin, không tin Du Long Đào thật sự mời người của Trấn Ma ti đến nơi này điều tra lão!
Là những người chứng kiến toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối, đám đông giáo úy xung quanh đều lộ vẻ mặt do dự. Theo bản năng, bọn họ vội vàng tránh đi ánh mắt của Lưu tướng, rồi lặng lẽ giấu bàn tay ra phía sau, lấy ra sợi Trấn Ma Tỏa Liên tản ra hơi lạnh thấm người.
So sánh với tình huống nhất trí đối ngoại lúc trước, thì hiện giờ, chính là việc nhà của Trấn Ma ti. Và thật rõ ràng, mệnh lệnh của Du tướng quân sẽ có trọng lượng lớn hơn lời nói của Lưu Bân kia.
"Trói lại?" Tiêu Sắc Vi còn đang suy nghĩ, không biết Du tướng quân đã hạ loại mệnh lệnh này từ khi nào, đã thấy đám Thiên Tướng giáo úy vừa rồi còn đứng chung một chỗ, cầm đao chĩa thẳng về phía mình, lại thay đổi thái độ.
Dù bọn họ vẫn có chút do dự, nhưng bước chân cực kỳ kiên định, đang tiến dần từng bước, đi vê phía Lưu Bân.
"Lưu tướng... Đắc tội..." Nhóm Thiên Tướng ngồi xổm xuống, đồng loạt dùng sức rút thanh trường thương kia ra.
Hơn ai hết, bọn họ chính là những người được tận mắt chứng kiến Lưu Bân khổ sở trấn giữ nhiều năm ở nơi này, cho nên chỉ cần không tận mắt nhìn thấy mệnh lệnh của Du tướng quân, bọn họ sẽ không... không dám cãi lời Lưu Bân, coi như cái gì cũng không biết.
Nhưng hiện giờ, đối phương đã bị Trấn Ma ti phát hiện... đương nhiên, chẳng còn lời gì để nói nữa rồi.
Hơn nữa, tuy vị Thiên Tướng tùy tùng kia còn quá trẻ tuổi, nhưng nhìn qua cũng thấy, thực lực của hắn không yếu hơn Lưu tướng quân ở thời kỳ toàn thịnh bao nhiêu... Cả danh nghĩa lẫn thực lực, hai đầu người ta đều nắm chắc cả, không tuân lệnh, còn có thể làm gì được nữa?
Ở thời điểm thân thể mình bị Trấn Ma Tỏa Liên quấn chặt lấy, rốt cục đôi mắt của Lưu Bân cũng tối sâm lại, dù được đám cấp dưới nâng dậy, lão vẫn rơi vào trạng thái mất hồn mất vía, chỉ biết cúi đầu.
"Lưu tướng... Yêu bài của Thẩm đại nhân..." Hai tên giáo úy trói đối phương lại, rồi cẩn thận cầm lấy tấm yêu bài trong tay lão.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ sau khi vị lão tướng này bị áp giải quay về Đình Dương quận, lão sẽ trở thành Thiên Tướng tùy tùng đầu tiên bị Du tướng quân tự tay chém chất.
Đám người bọn họ biết chuyện không báo, cũng không biết có thể giữ được tính mạng hay không...
"Đây là tình huống gì vậy?"
Thương thế của Tiêu Sắc Vi lại tái phát, nàng lập tức nhíu mày ôm bụng, nhưng vẫn bước nhanh về phía gian phòng bên kia, đẩy cửa đi vào, lại phát hiện thanh niên nọ đang ngồi phía sau bàn, cẩn thận lật xem chồng hồ sơ trước mặt.
Thời điểm hắn khoác tấm áo choàng Hung Lang kia sau lưng, cùng với thời điểm hắn đi theo sau lưng nàng lúc trước, tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Ngoại trừ chuông bạc, ngươi còn cầm theo yêu bài Thiên Tướng tùy tùng của Trần lão gia tử?" Nàng đứng ở cửa, trên mặt phủ đầy kinh ngạc.
Phải biết rằng trong hai món đồ vật này, muốn nhận được bất kể cái nào, cũng phải trải qua mười năm trăm năm gian khổ, thoạt nhìn đối phương trẻ tuổi như thế, lại có thể kiêm luôn cả hai?