Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 221 - Chương 221: Bổn Tướng Không Hỏi Đến Thì Ngươi Im Miệng!!!

Chương 221: Bổn Tướng Không Hỏi Đến Thì Ngươi Im Miệng!!! Chương 221: Bổn Tướng Không Hỏi Đến Thì Ngươi Im Miệng!!!Chương 221: Bổn Tướng Không Hỏi Đến Thì Ngươi Im Miệng!!!

"Có vấn đề gì sao?" Thẩm Nghi hơi ngước mắt nhìn lên.

Tiêu Sắc Vi cắn cắn môi, đột nhiên nàng lại phát hiện người này rất kỳ quái.

Lúc trước ở thành Ninh An cũng như vậy, rõ ràng hắn vừa giết hổ yêu trở về, lại tuyệt nhiên không nói một lời, giống như những chuyện khiến người ta khiếp sợ này vốn chẳng có lấy một chút ý nghĩa gì với hắn vậy.

Hắn vốn không thèm quan tâm đến chúng.

"Không có gì!"

Thẩm Nghi gật gật đầu: "Vậy làm phiền ngươi giúp ta gọi hai vị Thiên Tướng bên ngoài vào đây, ta muốn biết chuyện có liên quan tới con yêu ma bên trong Hắc Thạch đàm."

Trong căn phòng cũng không tính là rộng rãi.

Ba vị Thiên Tướng vẫn còn kinh hãi không thôi đang đứng ở cửa ra vào, một người trong đó đi đến bên cạnh bàn, cung kính đưa lệnh bài cho thanh niên kia: "Thẩm đại nhân.”

Lưu Bân đã bị cởi bỏ bộ mặc sam trên người, cũng bị người ta trói gô, đang quỳ ở giữa phòng. Tiêu Sắc Vi đang đứng bên cạnh, phụ trách trông coi đối phương.

Hiện giờ, điều nàng hiếu kỳ nhất lại chính là... rốt cuộc Thẩm Nghi này đang muốn làm gì? Nếu đã bắt Lưu Bân, vì sao không mau chóng áp giải lão quay về Đình Dương quận?

"Bẩm Thẩm đại nhân, con Yêu Quân bên trong Hắc Thạch đàm chính là một con cóc độc đã sống hơn bốn ngàn năm, có tu vi Ngưng Đan cảnh, am hiểu dùng độc, lại chiếm cứ Hắc Thạch đàm sâu không thấy đáy, ngay cả Du tướng quân cũng không có biện pháp hoàn hảo để đi tới xử lý nó, cho nên mới để Lưu tướng quân suất lĩnh chúng ta đóng quân, trông coi ở nơi này."

Thiên Tướng nọ càng nói giọng càng nhỏ.

Thật hiển nhiên, sau khi Lưu Bân bị thương, bọn họ đã sớm không còn đủ thực lực để trấn thủ nơi này nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn con Yêu Quân kia đặt chân vào Thanh Châu như tiến vào chỗ không người, thậm chí bọn họ còn có một vị Thiên Tướng tùy tùng rất được tín nhiệm, giấu giếm mà không báo, đi tới giúp đỡ đánh yểm hộ.

"Phần lớn địa phương mà những vị Thiên Tướng tùy tùng trông coi đều là như thế, những nơi ấy, hoặc là địa thế kỳ lạ, hoặc là địch nhân có thủ đoạn kinh người, không xử lý được, lại ở quá gần mười hai quận Thanh Châu, không thể bỏ mặc yêu ma trong đó..." Tiêu Sắc Vi vô thức mở miệng giải thích cho đối phương, nhưng nói được một nửa mới phản ứng lại, Thẩm Nghi có thể lăn lộn trở thành Thiên Tướng tùy tùng, thậm chí còn có thể tùy tiện đi lại lung tung khắp nơi như thế, chỉ sợ đã sớm là nhân vật mà Trần lão gia tử đối đãi như tôn tử trong nhà, chẳng biết quan hệ giữa hai người bọn họ khăng khít tới cỡ nào, đâu cân nàng phải nhiều lời?

Vẫn nên nói đến sở trường của tróc yêu nhân đi... Vì vậy nàng lại lắc đầu nói: "Nói chính xác hơn, con yêu ma ở nơi này hẳn là Yêu Quân Thành Đan cảnh, khoảng cách đến Ngưng Đan viên mãn cũng không xa."

Đúng vào lúc này, Lưu Bân lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi đang ở phía sau bàn, trên mặt trắng bệch tràn đầy ý châm chọc: "Đúng vậy, chờ tiêu hóa bản tướng xong, hẳn là nó đã đủ tu vi để đạt đến cấp bậc ấy rồi, cho nên Thẩm đại nhân à, ngươi có thể làm gì được chứ?"

Lão đã thay Thanh Châu làm không biết bao nhiêu là chuyện, ngay cả thương thế trên người này cũng bởi vì trấn thủ Độc Thiêm Yêu Quân. Lão làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ muốn đợi thêm chừng năm năm nữa mà thôi, thậm chí còn vì mục đích đó mà không tiếc mạo hiểm tính mạng của chính mình...

Chung quy lại, lão chỉ đơn giản là không muốn hạ thấp cảnh giới, làm Thiên Tướng tùy tùng cả đời mà thôi. Nhưng tới cuối cùng lại rơi vào kết cục chó săn bị nấu, rốt cuộc thiên lý ở đâu?

"Là chỗ Trần lão gia tử không dung được ngươi, cho nên muốn tới Đình Dương quận tìm đường ra khác? Không bằng như vậy đi, hai chúng ta đổi cho nhau nhé, ý ngươi như thế nào, ôi ôi!"

Lão nhân nọ rướn cổ họng, bật ra một tiếng cười to, nhưng chưa kịp cười bao lâu, lại bị một chén trà nhỏ đột ngột lao đến/Răng rắc" đập nát gương mặt kiêu ngạo của lão, nước trà văng tung tóe khắp người.

Thẩm Nghi thu tay lại, thản nhiên nói: "Bổn tướng không hỏi đến thì ngươi im miệng."

Tiêu Sắc Vi mím môi, bỗng nhiên trong lòng lại đặc biệt bội phục sự trấn định tự nhiên của đối phương.

Phong thư Du tướng quân chuyển đến đây, cứ như vậy mà yên tĩnh nằm ở trên bàn, nhưng sau khi Thẩm Nghi khí định thần nhàn ngồi xuống, bao gồm Lưu Bân bên kia, lại không có bất cứ kẻ nào có gan sinh ra tâm tư muốn mở ra đọc một cái.

Chỉ dựa vào phần khí thế này, đã đủ khiến nhóm Thiên Tướng kia tâm phục, ai nấy đều cho rằng Du tướng quân bên kia thực sự cho Thẩm đại nhân quyền tiền trảm hậu tấu rồi.

Lưu Bân phẫn nộ cúi đầu xuống, lão rất muốn nhìn xem, rốt cuộc tiểu tử kiêu ngạo này đang muốn chơi trò gì.

"Hiện giờ, nó còn ở trong Hắc Thạch đàm không?" Thẩm Nghi đưa mắt nhìn về phía mấy người còn lại.

Yêu ma Thành Đan cảnh vốn không dễ gặp được, huống chỉ là loại tình huống do bản thân toàn quyền chủ đạo này, thậm chí còn có thể lôi kéo ngân linh tróc yêu nhân đi tới làm trợ thủ?

Lúc trước, nhìn vẻ mặt của Tưởng Thừa Vận, hắn đã âm thâm suy đoán, có vẻ như Tiêu Sắc Vi này có quan hệ không cạn với Du tướng quân bên kia.

Chuyện này có nghĩa là gì?

Nghĩa là dù Yêu Quân bên trong Hắc Thạch đàm là việc nhà của Trấn Ma tỉ, nhưng xử lý nó cũng được coi là làm việc giúp Du tướng quân, hẳn là đối phương sẽ không đến mức trơ mắt đứng nhìn?

Nếu có thể tiêu diệt con yêu ma kia, thì bản thân hắn vốn là Thiên Tướng tùy tùng, sau khi thu hoạch được công trạng, theo lý, cũng nên thay mặt cho Trấn Ma ti tới cảm tạ vị tróc yêu nhân Tiêu Sắc Vi này đã tương trợ.

"Tính toán ngày tháng, hẳn là hai ngày nữa nó sẽ trở về..." Nhóm Thiên Tướng xấu hổ cúi đầu.

Tiêu Sắc Vi nghe vậy, lập tức nhíu mày, loại tình huống này đúng là khiến người ta không biết nên nói gì, con yêu ma kia đã tự do đến mức tùy ý ra vào Thanh Châu không kiêng ky, thậm chí còn ra vào có quy luật, nhưng họ Lưu trước mắt vẫn ôm mục đích riêng, không định báo lại chuyện ấy cho Du tướng quân biết?
Bình Luận (0)
Comment