Chương 222: Ta Đã Biết Vì Sao Ngươi Không Thích Nói Chuyện...
Chương 222: Ta Đã Biết Vì Sao Ngươi Không Thích Nói Chuyện...Chương 222: Ta Đã Biết Vì Sao Ngươi Không Thích Nói Chuyện...
Ngay sau đó, Thẩm Nghi lập tức đứng lên, mở miệng nói một câu khiến tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ: "Dẫn đường."
Tiêu Sắc Vi ngạc nhiên nhìn lại, cuối cùng nàng cũng hiểu được đối phương đang muốn làm gì rồi.
Nàng há miệng muốn nói gì đó, rồi lại bất đắc dĩ nhếch miệng cười một tiếng... Mà thôi, có thể đối phương còn chưa hiểu rõ về tình huống của Hắc Thạch đàm, cũng không hiểu rõ vì sao đối phương chỉ là một con yêu ma Thành Đan cảnh, mà ngay cả Du tướng quân cũng không có biện pháp để xử lý nó.
Chờ chân chính đến nơi, tự nhiên Thẩm Nghi sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa. ...
Ba vị Thiên Tướng dẫn đầu, trên trăm Trấn Ma giáo úy mở đường, sau khi cả đoàn người đi qua một dãy kiến trúc được dựng bằng gõ, lại vòng qua sườn núi, mặt đất dưới chân lập tức trở nên ẩm ướt lầy lội, thậm chí trong màu tối đen bên dưới, còn xuất hiện một chút hàn ý mơ hồ.
Phía trước là khu đất hình tròn hơi lõm xuống.
Thứ đập vào mắt bọn họ đang nằm ngay ở chính giữa khu đất này chính là một cái hồ sâu rộng chừng trăm trượng, mặt nước yên tĩnh, nhưng chưa tới gân đã mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh thấu xương.
Không chỉ hàn ý đã trở nên rõ rệt, mà bên trên cái hồ còn có một mảnh sương mù màu xanh vô cùng quỷ dị, không ngừng phiêu tán khắp nơi.
Tiêu Sắc Vi kéo sợi xiêng xích đi tới, đẩy Lưu Bân tiến về phía trước: "Nếu cứng đối cứng, chưa chắc Độc Thiêm đã là đối thủ của hắn, nhưng vì cái đầm lạnh này, con yêu ma kia mới có thể sinh tồn ngay bên cạnh mười hai quận Thanh Châu, nhiều năm như vậy vẫn không xảy ra chuyện gì."
Phải nói rằng, thiên phú thần thông của yêu ma luôn là điều làm đám võ phu hâm mộ.
Rõ ràng là tôn tại cùng cảnh giới, nhưng đám yêu ma có thể bay lên trời, có thể lặn xuống biển, ngay cả một nơi cực hàn kinh người như vậy, cũng không thể đả thương được Thiềm Quân, ngược lại nó còn trở thành một nơi nương thân cho đối phương.
"Hiện giờ đã xem xong rồi, cũng nên rời đi thôi." Tiêu Sắc Vi khẽ thở dài một tiếng, nếu nó dễ dàng giải quyết như vậy, sao bọn họ phải kéo dài đến tận bây giờ? "Không vội, cứ chờ thêm hai ngày nữa đã.”
"Vừa lúc ngươi cũng nên tu dưỡng một chút, tránh cho thương thế quá nặng." Thẩm Nghi cũng xoay người, bước về dãy lều trại tạm thời lúc trước. Ngày thường đám người của Trấn Ma tỉ luôn ở chỗ này trông coi yêu ma.
"Ta thật sự cảm ơn ngươi." Mí mắt Tiêu Sắc Vi thoáng giật giật hai cái, đi đường nhiều ngày như vậy, nhưng đây là lân đầu tiên đối phương quan tâm đến nàng, nhưng loại quan tâm này lạ lắm, hắn lại dẫn nàng đến ở lại một nơi rét lạnh thấu xương này để "Tĩnh dưỡng cho tốt”?
"Không phải ngươi thật sự muốn phục kích Thiêm Quân ở bên ngoài này chứ?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Sắc Vi đã phản ứng lại.
Thiêm Quân vẫn chưa hạ tử thủ với Lưu Bân, chỉ dùng tà pháp âm độc từ từ xâm chiếm tiêu hóa lão, đương nhiên là trong lòng không có chút ý tốt nào cả. Đại khái là nó không muốn liều mạng với Lưu Bân, cũng không muốn để Du Long Đào điều thêm một vị tùy tùng mạnh hơn lão tới.
Thời gian dài như vậy, có lẽ con Thiêm Quân kia đã thả lỏng cảnh giác đối với nơi này rồi... Nếu bọn họ thực sự muốn đi mai phục đối phương, thì hiện giờ đúng là cơ hội tốt nhất.
"Đột nhiên ta lại nhớ đến một vấn đề."
Tiêu Sắc Vi nghi hoặc nhìn lại, nếu... nếu hai người thật sự thành công giết chết con cóc yêu kia, thì tinh huyết ở đầu quả tim của nó sẽ...
"Vấn đề gì?"
Thẩm Nghi quay người lại, tùy ý vỗ vỗ chiếc áo khoác trên người: "Ngươi nói đi."
Tiêu Sắc Vi im lặng nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn như mặt không biểu cảm, kì thực nàng đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
Hay quá ha! Tên này vừa quay người lại một cái, thì nàng đã biến thành người ngoài rồi. Hắn đang muốn ám chỉ rằng, chuyện này chính là việc riêng của Trấn Ma Ti bọn họ.
Nhưng vấn đề còn chưa dừng ở đó, nó càng lắt léo và quái dị hơn nhiều! Bởi vì trên danh nghĩa, chuyện này vẫn là thanh niên kia đang giúp nàng giải quyết phiên phức.
Nghĩa là ... dù không được nhúng tay vào, càng không được kiếm chác một chút gì từ chuyện này, nhưng nàng vẫn phải ra tay giúp hắn, bởi vì ngay từ đầu, đây là chuyện của nàng, hắn chỉ đi theo hỗ trợ mà thôi?
"Rốt cuộc ta cũng biết vì sao ngươi lại không thích nói chuyện rồi." Nàng nhíu mày, âm thâm oán giận thanh niên trước mặt. Hắn giả vờ khoác lên mình bộ dáng lỗ mãng, nhưng trên thực tế, tâm tư của kẻ này lại tinh tế hơn bất cứ ai.
Thẩm Nghi khẽ liếc Tiêu Sắc Vi một cái, chờ đến khi cảm thấy đối phương không còn muốn hỏi thêm nữa, mới xoay người đi vào trong lều.
Nàng còn muốn oán trách gì hắn chứ? Nên nhớ lúc trước, những lời nàng nói khi muốn dùng tia khí tức của Sơn Quân để hắn hộ tống nàng đi đến nơi đây, đều là vớ vẩn cả, cái gì mà chỉ cần có tin tức xác định không sai là có thể mời Trấn Ma đại tướng ra tay lược trận... Nàng định coi hắn là tiểu hài nhi mà dụ dỡ, lừa phỉnh chắc?
Mà khỏi phải nói, giao tiếp với đám tróc yêu nhân này, đúng là có thể học được không ít thứ.
Thấy hai người bọn họ như vậy, Lưu Bân lại vùi đầu, ý tứ mỉa mai trên mặt càng thêm nồng đậm.
Bọn họ định làm gì? Định dựa vào một võ phu Thành Đan cảnh bị thương, cộng thêm một người trẻ tuổi chỉ luyện được một loại thối thể pháp nào đó, đã muốn bắt con Thiêm Quân kia?
Vốn cho rằng kết cục của lão là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai biết đâu, lúc này lại có cơ hội lật ngược tình thế?
Đợi cho đến khi hai người này bị con cóc kia ăn sạch sẽ, nói không chừng nó sẽ lưu lão ở lại trấn thủ nơi đây.
Qua khoảng một ngày đêm luân phiên thay thế.
Tiêu Sắc Vi nhắm mắt điều tức, tĩnh dưỡng thương thế, thỉnh thoảng cũng mở mắt ra, nhìn thanh niên ở phía xa xa, lại phát hiện đối phương vẫn luôn yên tĩnh ở nơi đó, như một pho tượng.
Từ đầu đến giờ, vẫn chưa hề thu lại Quy Tức Quyết đã đạt đến trình độ viên mãn...
Lại nói, tu luyện Quy Tức Quyết đến loại tình trạng này, thiên phú của bản thân hắn cũng rất khoa trương.
Phải biết rằng, một võ phu Ngưng Đan bình thường, có thể tu luyện chừng hai - ba thức võ học sở trường đến trình độ đại thành, cũng được coi là Long Phượng trong loài người, nhưng tên này thì hay rồi, lại lãng phí thời gian vào một thứ như Quy Tức quyết?