Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Thỉiềm Tiên! Tiên Yêu Cửu Thuế Tiểu Thành!!!

Chương 229: Thỉiềm Tiên! Tiên Yêu Cửu Thuế Tiểu Thành!!! Chương 229: Thỉiềm Tiên! Tiên Yêu Cửu Thuế Tiểu Thành!!!Chương 229: Thỉiềm Tiên! Tiên Yêu Cửu Thuế Tiểu Thành!!!

[ Ngươi là Thiềm Tiên, sinh ra trong thiên địa, yên ổn ở nơi cực hàn, với kịch độc tích lũy cả trăm đời trong cơ thể, ngươi hành tẩu tám phương, trên thế gian này không có thứ gì ngươi không thể nuốt. Đám sinh linh bên ngoài đều sợ kỳ độc của ngươi, không dám tới gần. ]

[ Tiên Yêu Cửu Thuế tiểu thành ]

Tiếng cóc kêu trâm thấp không ngừng vang vọng trong đầu.

Thẩm Nghi chậm rãi nâng bàn tay lên, năm ngón tay thon dài khe khẽ co rút lại với biên độ run rẩy cực kỳ nhỏ. Chỉ thấy hắn trâm mặc mím môi, vẻ mặt ngưng trọng, mãi cho đến khi hoàn toàn nắm chặt năm ngón tay nọ mới thôi.

Đến đây, hắn khẽ thở dài một hơi, rốt cục trên khuôn mặt tuấn tú cũng nhiều thêm một mảnh vui sướng.

Hắn vốn cho rằng Tiên Yêu Cửu Thuế đạt đến trình độ tiểu thành, chỉ có thể làm cho mình đạt tới Thành Đan cảnh là tối đa, ai ngờ kết quả lại thành như thế này?

Cũng không biết do nội đan của thiềm yêu quá mạnh mẽ hay do Tiên Yêu Cửu Thuế quá mức huyền diệu... Chỉ biết lúc này, có một luồng lực lượng cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn có thể quét ngang yêu ma Thành Đan cảnh, đang ào ào chảy xuôi trong lòng bàn tay.

"Dựa theo tiến độ như vậy, chẳng phải thời điểm Tiên Yên Cửu Biến đạt đến trình độ đại thành, cũng là lúc ta có được năng lực đủ để nghiền ép Ngưng Đan viên mãn? Lại đợi đến cho đến khi Cửu Thuế tề tụ, chỉ sợ một chưởng của ta cũng có thể ép cho Bão Đan cảnh không thể động đậy nổi?"

Nếu đúng là một thức Ngưng Đan Thối Thể Pháp này có thể trợ giúp hắn tiến hành loại trình độ áp chế chỉ khi vượt cảnh giới mới đủ khả năng thực hiện...

Cho tới giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa của chữ "Trân" xuất hiện đằng sau cái tên Tiên Yêu Cửu Thuế kia. Đến đây, trong đầu Thẩm Nghi chợt hiện lên bóng dáng của Trân Càn Khôn. Dường như ở thời điểm hiện tại, một kích không thể đỡ lúc trước, cũng không còn đáng sợ như thế nữa.

Gần nửa tháng trôi qua, cuối cùng hắn cũng có thể giữ được tính mạng dưới chiêu thức đó rồi.

Phải biết rằng, đây cũng chỉ là lực lượng nhục thân đơn thuần mà thôi, nếu gia trì thêm Thiên Yêu ngoại đan, thì ngay cả khi Sơn Quân Ngưng Đan viên mãn tới đây, Thẩm Nghi cũng đủ tự tin cho đối phương nếm thử cái gì gọi là phong phạm của võ phu thối thể.

Nghĩ tới Thiên Yêu ngoại đan, Thẩm Nghi lại đưa tay lấy nó ra ngoài.

Sau trận giao thủ với Thiêm Quân, hắn lại tiêu hao khoảng một phần rưỡi lực lượng tích góp bên trong Thiên Yêu ngoại đan rồi.

Sau khi dùng viên Hổ Đan còn lại lúc trước đến bổ sung cho nó, lực lượng tích lũy bên trong lại một lần nữa đạt đến năm phần, Thẩm Nghi lập tức thu lại toàn bộ, rồi đưa mắt nhìn về phía giao diện.

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Bốn trăm tám mươi bốn năm ]

Nếu lại đoạt được yêu vật mới có thể giam cầm vào trong, đương nhiên hắn sẽ chú tâm đến chuyện gia tăng Tiên Yêu Cửu Thuế hơn.

Còn dưới tình huống không đoạt được, có bao nhiêu thọ nguyên, hắn sẽ cân nhắc một chút đến chuyện thôi diễn Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển, kết nối thay Bảo Lô thêm mấy cái đại khiếu cũng không tệ.

Đến lúc đó, khi đủ điều kiện lấp đầy Thiên Yêu ngoại đan, chẳng phải hắn lại vô duyên vô cớ có nhiều thêm một viên nội đan viên mãn rồi?

Làm được điều này, tỷ lệ bắt được con Sơn Quân kia sẽ càng thêm chắc chắn hơn.

Mới rời khỏi Vĩnh An thành được vài ngày, Thẩm Nghi đã đưa con yêu ma đó lên lịch trình của bản thân rồi, chỉ có một điêu khúc mắc, đó là hắn cũng không rõ lắm về chuyện lãnh địa của Yêu tộc. Ví dụ như nó có tìm được con yêu vật nào khác đi tới giúp đỡ hay không? Hoặc là bên trong động phủ của đám yêu vật này, có điều gì cần chú ý hay không?

Trên thực tế, hắn quyết định thay Tiêu Sắc Vi áp tải đám người Trấn Ma Ti kia về Đình Dương quận, còn mang theo một mục đích khác nữa, hắn muốn thuận tiện hỏi đối phương một chút tin tức có liên quan đến vấn đề này.

Về phần mời Trấn Ma đại tướng đi tới lược trận thay mình, đối phương nguyện ý đương nhiên là càng tốt, nhưng nếu nữ nhân nọ chỉ đùa một chút thôi, thì được, hắn cũng không quá để ý đến, dù sao hắn cũng sớm quen hành động một mình rồi.

"Nếu có thêm hai loại thủ đoạn mang theo lực sát thương càng lớn hơn nữa thì tốt rồi."

Thẩm Nghi mới phát hiện, chẳng hiểu sao những con yêu ma hắn gặp được gần đây đều khổng lồ, thậm chí con sau còn to hơn con trước... Bắt đầu từ mấy con hổ yêu dài ba trượng, đến con thiềm yêu cao chừng hai mươi trượng vừa rồi, chúng nó còn cao lớn hơn rất nhiều căn cao ốc hắn từng trông thấy ở kiếp trước. Bởi vậy mà dựa vào một thanh nghi đao, cùng với hai bàn tay của mình, hắn muốn giết chúng nó cũng càng thêm lao lực.

Đứng trước tình huống kiểu này, vận dụng khí tức Thiên Cương Huyết Sát có liên quan đến cấp bậc Ngưng Đan cảnh đã thoáng hiện một chút thô thiển, nhu cầu cấp bách của hắn ở thời điểm hiện tại chính là cần võ học mới để bù đắp phương diện này.

Hắn khẽ lắc lắc đầu, đóng giao diện, sau đó mở song chưởng vận thần thông của thiềm yêu ra, trong lòng bàn tay lập tức nổi lên một mảng âm độc xanh biếc.

Hắn lại rút nghi đao ra thử một phen, mới phát hiện loại độc tố này lại giống khí tức, cũng có thể bao phủ lên trên thân đao.

Đợi cho đến khi hắn hoàn toàn quen thuộc với lực lượng mới ở bên trong thân thể, lại suy nghĩ ra các loại phương thức sử dụng thần thông kịch độc này sau.

Sắc trời dân dần sáng lên.

Tiêu Sắc Vi gõ nhẹ cửa: "Thẩm đại nhân, hiện giờ đã xuất phát được chưa?”

Thẩm Nghi đẩy cửa đi ra, lúc này, hắn đã sớm thu hồi chiếc áo khoác có thêu hình Hung Lang trên người, lại mặc bộ áo đen vừa người lúc trước.

Một đám Thiên Tướng giáo úy đang áp giải Lưu Bân đã rơi vào tình trạng chật vật không chịu nổi, dường như cả chút sức lực để đứng thẳng vị lão tướng này cũng không có.

Nói là áp giải, nhưng trên thực tế, lão đang được hai người bên cạnh nâng đi.

Có thể nhận thấy, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, dù trong lòng đã từng cất giấu dã tâm lớn đến mức nào, dù trên bàn tay từng nhuộm bao nhiêu máu tươi... thì ở thời điểm chân chính bước lên hành trình cuối cùng của đời mình này, Lưu Bân vẫn không thể duy trì được sự bình tĩnh vốn có, hiển nhiên cảm xúc trong lòng lão đã rất suy sụp rồi.
Bình Luận (0)
Comment