Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 231 - Chương 231: Du Long Đào!

Chương 231: Du Long Đào! Chương 231: Du Long Đào!Chương 231: Du Long Đào!

Ngay sau đó, trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của hai vị Thiên Tướng, một người trẻ tuổi mặc áo đen lạ mặt, bình thản bước từ trong xe xuống.

Đợi cho đến khi bọn họ nhìn thấy chiếc chuông bạc được treo trên thắt lưng của người trẻ tuổi ấy, chút nghi hoặc trong lòng mới giảm đi ba phần.

Trẻ tuổi như vậy đã là ngân linh tróc yêu nhân, nếu nhất thiết phải nói rõ ra, thì đúng là hắn cũng xứng đáng với thái độ khách khí này của Tiêu Sắc Vi.

"Không phải trước kia ngươi đều nhét nó vào đai lưng vào sao?" Tiêu Sắc Vi có chút nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Nghi một cái, nhưng ngay sau đó, động tác lại thoáng chậm lại.

Hay thật, ở Hắc Thạch Đàm là việc nhà của Trấn Ma ti, nhưng đến phủ tướng quân lại biến thành công lao của tróc yêu nhân rồi.

Đúng là bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến chuyện thắc mắc với hắn một câu.

Khác với vẻ nhẹ nhõm ung dung với hai người bọn họ, nhóm Thiên Tướng giáo úy đang ngồi trên xe đều lộ vẻ mặt tái nhợt. Bọn họ vốn tưởng rằng Du tướng quân không ở bên trong Đình Dương thành, nghĩa là đám người mình còn có thể kéo dài chuyện này thêm một đoạn thời gian nữa, ai ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, vừa vặn đụng phải lưỡi đao trên tay đối phương.

Mãi cho đến khi Lưu Bân ngã từ trên xe xuống, hai vị Thiên Tướng thủ vệ mới nghi hoặc, đưa mắt nhìn chằm chằm vào lão, thật lâu sau mới nhận ra được người, vội vàng kinh hô lên: ˆLưu lão ca?"

Ngày xưa, vị này vốn là một lão tướng uy phong lẫm liệt, sao giờ phút này lại thê thảm thành ra như vậy?

"Hai người các ngươi vẫn nên đợi lát nữa hãy xưng huynh gọi đệ cũng chưa muộn." Vẻ mặt Tiêu Sắc Vi lại có thêm mấy phần nghiêm túc: "Mau đi bẩm báo với Du tướng quân, tróc yêu nhân có chuyện quan trọng cần báo lại."

Hai vị Thiên Tướng thủ vệ thoáng ngây ra một lúc, mới cười nói: "Nào có ai về nhà còn phải báo cáo..."

Nhưng lời còn chưa nói hết, chợt chú ý tới vẻ mặt của nữ nhân kia, gã mới vội vàng trả lời: "Ta sẽ đi ngay."

Tiêu Sắc Vi thấy vậy, cũng xoay người lại, muốn nhắc nhở Thẩm Nghi nên thu lại một chút tính cách của mình, dù phải giả bộ cũng nhất định phải che giấu loại tư thế cao ngạo kia đi.

Thật ra Du Long Đào là một vị Trấn Ma đại tướng quân rất dễ ở chung, hai người sớm kết giao, lưu lại một mối thiện duyên cũng có lợi cho tương lai của thanh niên này.

Đúng lúc ấy, đột nhiên nàng lại phát hiện bàn tay của thanh niên kia vừa lặng lẽ đặt lên chuôi đao bên hông, trong lòng không khỏi nhớ đến kỹ xảo Quy Tức Thuật đã đạt đến trình độ viên mãn của hắn lúc trước.

Khóe môi Tiêu Sắc Vi khẽ nhếch lên, để lộ ra vẻ bất đắc dĩ: 'Chậc."

Được rồi, nàng vẫn nên bớt nói vài câu thì tốt hơn, xem ra đối phương cũng không định nhân cơ hội này để bấu víu quan hệ với cấp trên.

Thẩm Nghi vẫn không quen ở trong trạng thái không có lấy một chút phòng bị nào, nhất là khi đi tới, đứng bên cạnh một mục tiêu mà bản thân không thể địch lại được, A Thiên lúc trước như thế, Du Long Đào hiện tại cũng như thế.

Dù hắn biết mình làm như vậy thực sự có chút không được tự nhiên, nhưng đó là thói quen khó bỏ... Mà thật ra loại tật xấu này cũng rất dễ sửa, chỉ cần thực lực cao hơn đối phương, là tự nhiên có thể giải quyết được rồi.

Rất nhanh, mấy giáo úy vừa chạy đi đã vội vàng chạy tới, cả hai đều vươn tay ra nghênh đón: “Mời hai vị qua bên này.'

Được hai người bọn họ dẫn dắt, đoàn người Thẩm Nghi nhanh chóng tiến vào phủ đệ, đi tới một khu biệt viện.

Phía trước, có bóng dáng của một vị trung niên cao ngất vừa đứng dậy đón chào, người này mặc áo bào màu xanh, trên khuôn mặt có vài phần nho nhã, hàng lông mày không sắc nhọn như đao, thanh âm trong trẻo lại mang theo vài phần ôn hòa, nhã nhặn.

Chỉ thấy ông ta nghiêm túc chắp tay, nói: "Đã làm phiền hai vị tróc yêu nhân rồi."

Tiêu Sắc Vi cũng đưa tay đáp lễ: "Du tướng quân."

Nhưng mấy hơi thở sau vẫn không nghe thấy tiếng vang bên cạnh, nàng nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Nghỉ với vẻ mặt bình tĩnh đang đứng thẳng. Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Du tướng quân, chợt phát hiện ông ta cũng đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bên hông thanh niên.

Mục tiêu của ánh mắt vốn không phải là chiếc chuông bạc phía bên phải, mà là bàn tay đang đặt lên trên vỏ đao bên trái. Tiêu Sắc Vi thấy thế, vội vàng lên tiếng giải thích: "Tính cách của Thẩm Nghi là như vậy, không phải trực tiếp nhằm vào tướng quân đâu."

Du Long Đào thoáng phục hồi lại tinh thần, chỉ tùy ý cười nói: "Tiêu di đã hiểu lâm rồi, nhưng nghe lời nói của ngài, hình như rất quen thuộc với vị tiểu huynh đệ này?”

Tiêu Sắc Vi vô thức mím môi, lập tức nhận ra sự thất thố của mình, chỉ có thể nhướng đôi mi thanh tú lên, trấn định nói: "Hiện giờ lá gan đã lớn đến mức dám trêu chọc ta rồi, có đúng hay không?”

Rất ít khi nàng được thấy đối phương mở miệng bông đùa như vậy trong lúc làm việc, nhưng đã nói đến đây rồi, nếu còn tiếp tục che giấu nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Xét cho cùng, hơn phân nửa cái Trấn Ma ti nàu đều đã biết quan hệ giữa nàng và Du Long Đào...

Bị vị Trấn Ma đại tướng này tùy ý nói một câu chuyển dời đề tài, khiến bầu không khí vốn có chút căng thẳng xung quanh lập tức thay đổi, tựa như bọn họ vốn đang nói chuyện trong nha môn lại biến thành nói chuyện trong nhà rồi.

"Thẩm huynh đệ đừng khách khí như vậy, mời ngồi." Du Long Đào mỉm cười, rõ ràng bản thân ông ta vốn là một cường giả Bão Đan cảnh, nhưng với thái độ này, thực sự không nhìn ra một chút kiêu ngạo nào.

Đến đây, Thẩm Nghi mới không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói: "Thẩm Nghi bái kiến Du tướng quân."

Hắn cực kỳ chắc chắn vào cảm nhận của mình, cũng chắc chắn rằng trong nháy mắt khi bản thân đi tới, đối phương đã nhìn chằm chằm vào thanh nghi đao bên hông hắn rồi, chứ không phải vì động tác của hắn.

Dù không biết nguyên nhân, nhưng đối phương đã tránh đi không nói, đương nhiên Thẩm Nghi cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nói gì thì nói, thanh đao này cũng là quà con vượn yêu ở Bách Vân huyện đưa tặng hắn, mà không phải trộm vê.
Bình Luận (0)
Comment