Chương 232: Ta Không Làm Việc Khác Được, Nhưng Giết Người Cũng Coi Như Nhanh Nhẹn...
Chương 232: Ta Không Làm Việc Khác Được, Nhưng Giết Người Cũng Coi Như Nhanh Nhẹn...Chương 232: Ta Không Làm Việc Khác Được, Nhưng Giết Người Cũng Coi Như Nhanh Nhẹn...
Lại là vài câu hàn huyên như thường lệ, sau đó, Tiêu Sắc Vi mới nhắc đến chính sự, cũng nói rõ nguyên nhân vì sao ba lần báo cáo Lưu Bân vẫn luôn vắng mặt.
Du Long Đào cẩn thận lắng nghe, thoáng trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân đang bị áp giải phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Lưu lão đã làm không ít chuyện cho Thanh Châu, không có công lao cũng có khổ lao, vãn bối sẽ cho ngươi một phần thể diện."
Lưu Bân nghe vậy, chỉ trâm mặc đưa mắt nhìn gương mặt nho nhã của ông ta, con ngươi vốn đục ngâu kia lại dân dần tan rã, cái miệng đã không còn đầu lưỡi hơi khép mở hai cái, nhưng không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Một lát sau, dường như lão đã chấp nhận số mệnh của mình, khẽ cúi đầu xuống, cam chịu.
Thấy vẻ mặt này của lão, Du Long Đào thoáng nhắm mắt lại, trong lúc hô hấp, phảng phất như có một cơn gió nhẹ vừa bay qua biệt viện.
Thân hình Lưu Bân bên kia đột nhiên ngã xuống đất, không còn một chút sinh cơ.
Ngay lúc đó, hơn trăm tên Thiên Tướng giáo úy đến từ Hắc Thạch đàm, đều quỳ sụp xuống đất, trên đầu đây mồ hôi, không một ai dám lên tiếng giải thích, cả khoảng sân yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy một tiếng châm rơi.
Đến đây, Du Long Đào khẽ mở mắt ra, ánh mắt đảo qua người bọn họ, lại cẩn thận suy nghĩ một hồi, dường như người này luôn tỏ vẻ cực kỳ thận trọng đối với mỗi một quyết định của mình
Một lát sau, ông ta mới gật đầu nói: "Các ngươi bỏ yêu bài và vân văn sam xuống, ngừng phát bổng lộc, tự tìm một công việc đứng đắn trong thành mà làm, trông coi nơi đây cho Trấn Ma ti mười năm, sau quãng thời gian đó, coi là không công không tội, đi hay ở cứ tự nhiên, nếu có chút công trạng và nguyện ý, cũng có thể một lần nữa trở về Trấn Ma ti làm một tên giáo úy bình thường."
"Nếu đã nhận trừng phạt, vẫn không chịu tu tâm sửa đổi, vẫn phạm phải sai lầm..."
Đến đây, trong nháy mắt sau đó, vị trung niên kia chợt rơi vào trầm mặc, không nói gì nữa.
Đám giáo úy phía trước trực tiếp rút đao đặt ngang qua cổ, trong lòng cực kỳ sợ hãi hô: "Chúng ta tự tuyệt ở đây! Không dám có nữa phần do dự!" Du Long Đào nghe vậy, chỉ khẽ lắc đầu: "Vậy thì không cân, ta không làm việc khác được, nhưng giết người cũng coi như nhanh nhẹn, không cần chư vị phải làm giúp."
Phủ Trấn Ma tướng quân, Đình Dương quận.
Rất nhanh đã có người đưa thi thể của Lưu Bân xuống, đám giáo úy Hắc Thạch đàm cũng bị áp giải rời khỏi biệt viện, trong viện chỉ còn lại ba bóng người.
Du Long Đào đưa mắt nhìn cổ tay Tiêu Sắc Vi, cất lên giọng nói có phần thân thiết: "Tiêu di bị Yêu Quân ở Hàn Thạch đàm gây thương tích?"
Lúc trước, khi ông ta còn làm giáo úy ở bên trong Trấn Ma ti, dưỡng mẫu không người chăm sóc, đúng lúc Tiêu Sắc Vị đang bị thương cần tĩnh dưỡng, mới dứt khoát ở cùng dưỡng mẫu của ông ta một đoạn thời gian. Cũng không biết vì sao hai người này lại kết thành tỷ muội nghĩa, rồi cũng không hiểu vì sao, bỗng dưng ông ta lại có thêm một vị trưởng bối rồi.
Hiện giờ, dưỡng mẫu đã qua đời rất nhiều năm, bởi vậy, chỉ khi nhìn thấy Tiêu di, ông ta mới có thể chân chân chính chính hồi ức lại đoạn ân nghĩa từng được người nuôi dưỡng lúc trước. Vì lẽ đó, Du Long Đào vẫn luôn thành tâm đối đãi với nàng như một vị trưởng bối của mình, chưa bao giờ dám có một chút bất kính.
"Có chút sơ suất." Tiêu Sắc Vi lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý.
Tróc yêu nhân bị thương cũng là chuyện thường ngày mà.
Du Long Đào có chút mệt mỏi, xoa xoa đôi lông mày nói: "Tạm thời ngài cứ ở lại phủ dưỡng thương, chờ ta làm xong chuyện trên tay, sẽ đi Hắc Thạch đàm để nó nhớ lâu hơn một chút."
Nhưng ngay sau đó, một chuyện làm ông ta có chút kinh ngạc lại phát sinh. Chỉ thấy Tiêu Sắc Vị đột nhiên dời tầm mắt đi, lặng lẽ nói: "Không cần, nó... nó đã chết rồi."
Vì trưởng bối từ trước đến nay vốn luôn trâm ổn, hôm nay lại đột ngột thất thố tới hai lần...
Du Long Đào hơi ngẩn ra, chợt vô thức đưa mắt nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh.
Tồn tại có thể ngồi vào vị trí này, sao có thể là hạng người ngu xuẩn?
Trong mắt ông ta lập tức xuất hiện dị sắc: "Chẳng lẽ là Trầm huynh đệ...
"Ngoại trừ hắn còn có thể là ai nữa?" Thẩm Nghi còn chưa kịp trả lời, đã thấy khóe môi Tiêu Sắc Vi cong lên, trên môi có thêm một nụ cười, thậm chí nụ cười kia còn mang theo vài phân kiêu ngạo. Nàng lập tức miêu tả lại mọi chuyện, sinh động như thật, chỉ thấy áo đen tung lên, quyên như mưa rào, một người đạp không, lướt ngang trên trời, độc chiến với Thiêm Quân bốn ngàn năm.
Thẩm Nghi lắng nghe đoạn miêu tả này, chân mày khẽ nhíu.
Chưa nói đến đoạn miêu tả của nàng có chút thái quá, chỉ tính đến chuyện nữ nhân này trực tiếp lược bớt công lao của chính nàng khi ra tay yểm trợ hắn đánh thiêm yêu trọng thương, cũng đủ hiểu nàng kể chuyện khoa trương tới cỡ nào rồi... thậm chí nàng càng nói, càng không hợp lẽ thường.
"Lúc ấy, ta còn cho rằng hắn đã mất mạng." Tiêu Sắc Vi nói một hơi, trên mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi: "Ở thời điểm ta đi nhặt đao giúp hắn, cả người vẫn còn ngây ngốc."
Du Long Đào lặng yên thu vẻ mặt của Tiêu di vào đáy mắt, con ngươi khẽ đảo qua hai người bọn họ, ẩn sâu bên trong đã có thêm một chút ý cười như có như không.
Nhiêu năm như vậy, có sóng gió nào mà một vị ngân linh tróc yêu nhân như nàng chưa từng thấy qua?
Có thể làm cho một đoạn ký ức trở nên khắc sâu đến thế trong đầu nàng, chắc hẳn đó là một cảnh tượng làm người ta vô cùng rung động.
Tuy nhiên, dù trong câu chuyện Tiêu Sắc Vi kể cũng có một chút thêu dệt theo cảm tính, nhưng bản thân hành động chém giết Thiềm Quân ở cửa Hắc Thủy Đàm của hai người bọn họ cũng đủ khiến Du Long Đào cảm thấy kinh ngạc rồi.
Đã quá lâu ông ta không trở về Thanh Châu, chẳng biết từ khi nào trong hàng ngũ của tróc yêu nhân lại có thêm một vị dị sĩ tài ba như vậy?