Chương 233: Đây Mà Là Chuyện Vui Vẻ Sao?
Chương 233: Đây Mà Là Chuyện Vui Vẻ Sao?Chương 233: Đây Mà Là Chuyện Vui Vẻ Sao?
Du Long Đào khẽ lắc đầu, trong giọng nói có nhiêu thêm mấy phần kính trọng: "Du mỗ đại biểu cho Trấn Ma ti, đa tạ Thẩm huynh đệ đã thay Thanh Châu trừ đi một mối họa to lớn."
Tiêu Sắc Vi nghe vậy, cũng phục hồi lại tinh thần, nàng vốn định nói ngươi không cần phải đại biểu cho Trấn Ma tỉ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Thẩm Nghi hơi chắp tay nói: "Bắt yêu treo thưởng vốn là việc nằm trong bổn phận của ta, tướng quân đã quá khen rồi."
Công trạng của Trấn Ma ti còn phải lăn lộn dài dài, gia tăng tư lịch mới có thể đổi thành khen thưởng, nhận ở bên này không có lời, vẫn nên ghi lại trên đầu tróc yêu nhân sẽ tốt hơn.
"Đừng khiêm tốn." Dường như Du Long Đào cũng không tán đồng với cách nói của hắn, lại chân thành khuyên nhủ: "Đại loạn của Thanh Châu sắp tới, có thêm một vị cao thủ Thẩm huynh đệ, coi như Thanh Châu lại nhiều thêm một phần cơ hội may mắn thoát khỏi yêu họa rồi."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Nghi lập tức nghi hoặc nhìn lại.
Lúc trước, hắn từng nghe Tưởng Thừa Vận nói, dù cao thủ của Thanh Châu hơi ít một chút, nhưng vẫn dư dả để giữ vững mười hai quận này, vì sao trong miệng vị Trấn Ma đại tướng trước mắt, hắn lại nghe ra một chút mùi vị cho thấy thế cục chuẩn bị tan vỡ đến nơi rồi?
Vẻ mặt Tiêu Sắc Vi trở nên nghiêm túc hỏi: "Sắp loạn thật rồi sao?"
Thanh Châu bọn họ đã yên tĩnh mấy năm nay rồi, và nguyên nhân duy nhất để nơi này sinh ra náo động cũng chỉ có một, đó chính là con tiểu Yêu Vương đột phá kia. Cũng chỉ có nó mới đủ khả năng gây ảnh hưởng đến, làm cho đám yêu ma đang rình rập khắp Thanh Châu kia lại bắt đầu rục rịch.
Du Long Đào chậm rãi đứng lên, vẻ mệt mỏi trong mắt càng thêm nồng đậm: "Ta nhận được hồi âm của sư phụ, triều đình lại khéo léo từ chối lời cầu viện của Thanh Châu rồi, bọn họ nói là những vị Tông Sư Hỗn Nguyên cảnh kia đều có chuyện quan trọng hơn cần đi hoàn thành, dù Thanh Châu thật sự bị yêu ma công hãm, cũng phải chờ bọn họ làm xong chuyện trong tay, rồi mới suy nghĩ đến việc giúp ta đoạt lại."
Đến đây, gương mặt nho nhã kia lại có thêm vài phần kiên nghị: "Chung quy lại, mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính chúng ta mới được."
Dường như đang ở trước mặt người thân cận, nên tâm trạng của ông ta hơi có chút thư giãn, lại đi trở vê bên cạnh bàn, tiếp tục nói: "Một người phải kiêm chế tới ba con Đại Yêu Bão Đan cảnh, ta thật sự không thể phân thân... Được rồi, không nói chuyện này nữa, hãy nói chút chuyện vui vẻ đi."
Du Long Đào nhấc ấm trà lên, rót trà cho hai người bọn họ, lại vừa cười vừa nói: "Tiểu sư muội tiến vào Võ Miếu ngưng đan thất bại rồi, nghe sư phụ nói, người từng nhìn thấy nàng len lén lau nước mắt."
Tiêu Sắc Vi thực sự không hiểu, đây mà là chuyện vui vẻ sao?
Thẩm Nghi lại thu hồi ánh mắt trở về, từ khi đối phương nói ra mấy từ "Sư phụ” và "Võ Miếu ngưng đan", hắn đã đoán được tám chín phần mười câu chuyện rồi.
Vị trước mắt này chính là đệ tử xếp thứ hai của Tổng binh, hiện đang đảm nhiệm chức vị đại tướng của Thanh Châu trong miệng Hồng Lỗi lúc trước.
Về phần vị tiểu sư muội kia, hẳn là Lâm Bạch Vi.
"Ta nhường cho nàng một cơ hội tẩy luyện Võ Miếu, phải đợi thêm chừng ba tháng nữa, hy vọng lúc trở về đừng có bày ra dáng vẻ ấm ức." Cuối cùng, Du Long Đào cũng rót trà cho mình.
"Bản thân ngươi thì sao?" Tiêu Sắc Vi nhíu mày, đối phương vốn là võ phu Bão Đan uẩn dưỡng Âm Thần, cũng cần Võ Miếu để bù đắp tiêu hao.
"Thanh Châu chỉ đủ sức nuôi dưỡng một vị Võ Tiên, không cần biết ta lấy thêm bao nhiêu thì hạn mức cao nhất cũng chỉ là như vậy, huống chỉ ta cũng không rảnh để vào kinh.”
Du Long Đào bình thản ngồi xuống, dùng nước trà thấm giọng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta tổng cộng chỉ có hai vị sư muội, không giúp được người lớn, thì nói gì thì nói, cũng phải giúp đỡ người nhỏ một phen. Toàn bộ công trạng ta tích lũy được trong những năm này, cũng đủ cho ba đứa nhỏ kia mỗi người một lần. Về phân Phương sư đệ nhỏ tuổi nhất kia, ta còn chưa có cơ hội gặp qua hắn, không biết tình huống hiện giờ của hắn như thế nào rồi, có bị Bạch Tử Minh bắt nạt hay không."
Rõ ràng là vị trung niên trước mắt kia đang cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa vài phần cô đơn.
"Toàn bộ Thanh Châu, bao gồm cả sư phụ ngươi, cũng không có ai đủ khả năng trợ giúp vị sư muội kia của ngươi, ngươi cần gì phải tự trách... tốt xấu gì cũng là đại tướng, có thể đổi chút lá trà ngon hơn hay không?" Tiêu Sắc Vi mang theo tâm trạng bất định, nhẹ nhàng gạt lá trà đi, sau đó đẩy chén trà về phía Thẩm Nghi. Hiện giờ, Thẩm Nghi thực sự có chút hối hận vì đã giúp nàng áp giải người tới đây rồi. Thoạt nhìn trước đó, nàng còn là một nữ nhân rất bình thường, sao đột nhiên lại chuyển thành bộ dạng ngốc nghếch như vậy rồi?
Nàng vốn là trưởng bối của Du tướng quân, lại thản nhiên pha trà giúp hắn... rốt cuộc là tình huống gì đây?
"Vẫn nên nói đến chính sự đi." Du Long Đào mỉm cười nhìn về phía Thẩm Nghi: "Ban đầu, ta dự định ủy thác cho Tiêu di đi làm, nhưng hiện giờ nàng đã bị thương, chỉ muốn hỏi một chút, không biết Thẩm huynh đệ có rảnh rỗi hay không, nếu có, mong ngươi giúp ta một việc nhỏ. Đương nhiên, ta hiểu quy củ mà."
Dứt lời, ông ta lại gật gật đầu với nữ nhân kia, tiếp tục nói: "Sồ Đan cảnh là được, lần sau sẽ trả lại cho ngươi."
"Du đại tướng quân, ngài đừng có lộ vẻ nghèo kiết hủ lậu như vậy." Tiêu Sắc Vi trợn trắng mắt, lập tức lấy từ trong chiếc chuông bạc ra một chút tinh huyết nơi đầu quả tim.
Du Long Đào lại nói tiếp: "Có người đã lấy đi kiện Thiên Khung Phá Nhật Cung ta để lại trong phủ, nó chính là bảo cụ sư phụ lưu cho ta trấn thủ Đình Dương quận, bởi vì ta quanh năm không ở lại trong thành, lo lắng Đình Dương thành xảy ra chuyện, nên không mang theo bên người.
Lời này vừa nói ra, cả người Tiêu Sắc Vi đêu sững sờ, nhưng vẫn chưa hết, lời nói tiếp theo càng khiến nàng kinh ngạc.
"Mấy ngày trước, cây cung này đã bắn ra Phá Nhật Thần Tiễn, đánh nát vách tường nhà thờ tổ của Bạch Vân quan, lại nhân lúc loạn lạc, hung thủ trực tiếp đánh cắp kiếm quyết chân ý pháp môn trong quan. Bọn họ đã nhờ người đến hỏi có phải là ta ra lệnh làm chuyện này hay không." Rõ ràng là khi kể lại chuyện này, trên mặt người trung niên kia cũng không khỏi lộ ra một chút bất đắc dĩ.