Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Nhìn Người Đưa Món!!

Chương 234: Nhìn Người Đưa Món!! Chương 234: Nhìn Người Đưa Món!!Chương 234: Nhìn Người Đưa Món!!

"Ngươi muốn hắn truy đuổi Yến Hành Không đang cầm Phá Nhật Cung kia trong tay?" Tiêu Sắc Vi lập tức đứng lên hỏi.

"Không phải." Du Long Đào lắc đầu, nhìn thấy phản ứng của Tiêu di, lại thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn nhờ Thẩm huynh đệ thay ta đi đến Bạch Vân quan, mang theo hai trăm lượng bạc trắng, bồi thường cho nhà thờ tổ của bọn họ, nói cho bọn họ biết, tạm thời Trấn Ma ti không có ý động đến Bạch Vân quan, chỉ thế thôi."

"Còn Thiên Khung Phá Nhật Cung, lại cân Tiêu di tự thân xuất mã... Nhưng Tiêu di đang có thương tích trong người, nếu Thẩm huynh đệ nguyện ý đi cùng, tìm cây cung này về, ta sẽ tạm thời đưa nó cho tiểu huynh đệ làm vật phòng thân. Chờ đến lúc ta rảnh rỗi trở vê Thanh Châu, mà trùng hợp ngươi cũng ở đây, sẽ đến lấy nó về."

Thấy Du Long Đào lộ vẻ mặt thành khẩn như vậy, Thẩm Nghi lại rơi vào trâm mặc.

Hắn chỉ không giỏi giao tiếp với người khác, chứ không phải thật sự ngu xuẩn.

Đường đường là một vị Trấn Ma đại tướng, chỉ muốn nhờ người đến Bạch Vân quan làm chân chạy vặt như vậy, đâu cần phải lấy tia máu ở đầu quả tim của yêu vật Ngưng Đan cảnh tới làm thù lao?

Đối phương chỉ tùy tiện tìm một vị Thiên Tướng tới dặn dò là được, chẳng lẽ Bạch Vân quan bên kia còn dám tỏ vẻ bất mãn đối với Trấn Ma tỉ?

Cho nên... chuyện đối phương muốn nói hẳn là nhiệm vụ thứ hai.

Thiên Khung Phá Nhật Cung, nghe vào cũng cảm thấy thứ này có vẻ lợi hại.

Về phần chờ đối phương trở lại Thanh Châu, trùng hợp lúc ấy hắn cũng có mặt, mới cần trả lại... lời nói này gân như không được tính là hạn chế gì, nếu gặp được người có tâm, chuyên môn tìm hiểu kỹ thời gian vị Trấn Ma đại tướng này trở vê thành, rồi cố ý thay đổi lịch trình của bản thân để thời gian hai bên lệch nhau, chẳng phải là vĩnh viễn không cần trả lại?

Lời nói là như vậy, nhưng trên thực tế đối phương đang dùng phương thức uyển chuyển này để nửa cho mượn nửa cho luôn hắn món bảo cụ ấy.

Thẩm Nghi thoáng do dự một lát, sau đó lại hơi lắc đầu nói: "Du tướng quân vẫn nên mời người khác cao minh hơn đi...

Đúng là cây Thần Cung nọ thực sự khiến người ta tò mò, thậm chí hắn còn rất muốn lật xem môn võ học đã mất đi của Bạch Vân quan kia, nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn từ chối. Cũng chẳng phải vì lý do gì khác, chỉ vì hai người này không biết, khinh công vốn là một trong những nhược điểm của hắn, dù hắn đã tu tập Bạch Câu Thần Hành Bộ đến viên mãn, thì nó cũng chỉ là bộ pháp Ngọc Dịch cảnh mà thôi.

Tuy không nói là quá kém cỏi, nhưng muốn hắn đuổi theo một vị đạo tặc có thể đánh cắp bảo vật ở phủ Trấn Ma đại tướng và Bạch Vân quan như một con ruồi bọ không đầu bên trong cái Thanh Châu to lớn này... thì thật sự có chút miễn cưỡng.

Nhưng không để Thẩm Nghi nói hết lời, bỗng nhiên Du Long Đào lại lộ vẻ tiếc hận lẩm bẩm: "Lúc trước khi sư phụ ban thưởng cho ta cây bảo cung đó, người có nói, bảo vật này có cung không có tên, bên trong tự mang theo niệm lực hương hỏa, không cần rót khí tức vào, nhưng muốn sử dụng được nó lại phải là người có khí lực vượt quá người bình thường, nếu có thể kéo cung thành hình bán nguyệt, là đủ khả năng gây thương tổn cho yêu ma Ngưng Đan viên mãn, nếu có thể mở cung thành hình trăng tròn, thì ngay cả yêu ma Bão Đan cảnh cũng phải tránh né ba phần."

"Đáng tiếc ta uẩn dưỡng Âm Thần, không tôi luyện thân thể, dù ở thời điểm hiện tại, cũng chỉ có thể giương cung đến bảy phần, để nó ở trong tay ta, thực sự có chút đáng tiếc." Du Long Đào lắc lắc đầu, khẽ thở dài một hơi nói.

Nghe vậy, dù vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bàn tay dưới bàn lại hơi nắm chặt lại: "..."

Tiêu Sắc Vi dùng khóe mắt khẽ lườm cháu ngoại trai bên cạnh mình một cái, lại hơi có chút lúng túng dùng mũi chân di di đám lá rụng dưới đất. Lúc trước, khi nàng miêu tả thanh niên này độc chiến Thiềm Quân, đã nói rõ ràng về công phu rèn luyện thân thể bá đạo của hắn...

Bởi vậy những lời nói của Du Long Đào lúc này, tuyệt đối là hành động nhìn người đưa món [1], đúng là không quá cố ý đâu.

[1] : chỉ thái độ đối xử khác biệt đối với những người khác biệt.

Du Long Đào lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn vê phía Thẩm Nghị, trên khuôn mặt nho nhã chợt có thêm vài phần lo lắng: "Nếu chuyện này đúng là do Yến Hành Không làm, thì hắn vốn là một tên Tặc Vương Bình Sa Cốc, tu vi đạt đến Thành Đan cảnh, nói cao không cao, nói thấp không thấp, nhưng cộng thêm Thần Hành Bộ Pháp tung hoành Thanh Châu kia của hắn, lại cầm cây cung này trong tay, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió cho mười hai quận. Mà trong lúc nhất thời, ta thật sự không biết nên đi tìm ai để xử lý việc này."

Cuối cùng, Tiêu Sắc Vi cũng không nghe nổi nữa, nàng lập tức cụp mắt ngắt lời: "Đừng nghe hắn nói bậy, lúc trước Yến Hành Không từng chủ động đi đến Trấn Ma tị, để tróc yêu nhân lấy đi khí tức của hắn. Hơn nữa, cứ qua hai mươi năm, hắn lại đến một lần... Chỉ cân người này còn ở trong mười hai quận, thì tuyệt đối không có chỗ ẩn thân, nhiều nhất là không quá một tháng, trước khi Trấn Ma ti tức giận, hắn sẽ tự mình đưa Phá Nhật Cung trở về."

Chủ động giao khí tức của mình?

Thẩm Nghi thoáng có chút kinh ngạc vì chuyện này.

Du Long Đào lập tức thu hồi ánh mắt, dường như có chút bất đắc dĩ, không nói thêm gì nữa: ”...

Bị Tiêu Di không chút lưu tình vạch trần như vậy, nhưng ông ta cũng không cảm thấy xấu hổ: "Người này thành hôn cùng yêu ma, lúc trước, từng âm thầm dẫn theo phu nhân nhà mình đi tới bái kiến sư phụ ta, nói rõ nguyên nhân, để cho yêu nữ kia dâng lên bản nguyên tinh huyết, lại quỳ ngoài phủ Tổng binh một đêm, lấy tinh huyết thê tuyệt đối không hại người, lúc này Trấn Ma T¡ mới quyết định mở một mắt lưới cho hắn, nhưng... Tình huống lân này lại chưa chắc đã giống như trước kia, tốt nhất là nên đi tìm hắn hỏi một chút mới ổn thỏa. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, cũng nên báo cho Dương An quận sớm một chút, để bọn họ đi Bình Sa cốc một chuyến."
Bình Luận (0)
Comment