Chương 236: Chân Ý Là Gì?
Chương 236: Chân Ý Là Gì?Chương 236: Chân Ý Là Gì?
Trên thực tế, hắn cũng không hiểu rõ về chuyện của những thế lực này: "Hắn làm vậy để giá họa cho Trấn Ma ti?"
Tiêu Sắc Vi lắc đầu nói: "Cứ cho là vậy đi, thì chuyện này cũng là vô nghĩa. Tuy Bạch Vân quan không dám thể hiện sự bất mãn của mình khi đối mặt với Trấn Ma ti, nhưng bọn họ vẫn có dũng khí hỏi hai câu, mà rõ ràng là Yến Hành Không biết tróc yêu nhân đang nắm giữ khí tức của hắn trong tay, nghĩa là Bạch Vân quan nhất định có thể tìm được hắn thông qua chúng ta."
Nói đến đây, nàng hơi nhíu mày: "Hắn giỏi về thân pháp, nhưng nếu thật sự đánh nhau, thì không thể ngăn cản được Lưỡng Nghi chân ý của đám đạo sĩ kia đâu... Còn dám trộm thứ này, Bạch Vân quan liều chết cũng phải bắt hắn trả cái giá thật đắt. Mấy thứ như võ học công pháp này không chỉ đơn giản là có mượn có trả thì sẽ giải quyết được đâu.
Dù tên kia có trả lại chân nguyên cũng không được, ai biết gã có sao chép lại một phần hay không?
"Chân ý là gì?" Thẩm Nghi có chút hiếu kỳ hỏi.
"Thứ mà đám võ phu thối thể các ngươi không dùng được." Tiêu Sắc Vi giải thích: "Ngưng cương thành ý, hao phí rất nhiều, khiến cho khí tức thiên địa hóa thành vật hữu hình. Loại võ học này, toàn bộ Thanh Châu cũng không thấy nhiều, ví dụ như Tưởng Thừa Vận, hắn tu luyện Vân Hạc chân ý, mới có thể vượt cảnh ngăn cản Sơn Quân."
Trâm Nghi có chút đăm chiêu gật gật đầu.
Tổng binh chưa về, và đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng được tiếp xúc với võ học Ngưng Đan chân chính, cũng chưa từng giao thủ với võ phu Ngưng Đan cảnh.
Bởi vậy, khi đứng trước một chuyện có liên quan đến tranh chấp giữa hai thế lực nhất lưu kiểu này, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lập tức nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Sắc Vi cũng không phải người nói nhiều, nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, đưa mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cũng lặng lẽ liếc nhìn thanh niên kia một cái, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt lại rồi.
Ước chừng hai - ba ngày sau, chiếc xe ngựa của bọn họ dừng lại trên một con đường nhỏ, bên cạnh là dãy núi liên miên bị sương trắng nhàn nhạt bao phủ, chỉ có những đường nét hùng hồn của nó là mơ hồ hiện ra bên ngoài. Hai vị đạo sĩ mặc áo lam, đang khoanh tay đứng thẳng, trên vai có mấy chiếc lá rụng, dường như bọn họ đã lặng lẽ đứng ở bên đường chờ hai người Thẩm Nghi khá lâu rồi.
Hai vị đạo sĩ kia đều là hạc phát đồng nhan (tóc bạc nhưng gương mặt trẻ trung, hồng hào), dùng trâm gỗ búi tóc, đôi mắt khép hờ, ánh mắt thâm thúy.
"Thuần Dương trưởng lão, Thanh Tịnh trưởng lão." Vị Thiên Tướng đánh xe lập tức kéo dây cương, dường như có chút kinh ngạc hỏi: "Sao hai vị không ở trong quan lại đến ngọn núi này chờ đợi?"
Thuân Dương đạo nhân cao gây, Thanh Tịnh đạo nhân thấp lùn, cả hai người này vốn có địa vị cực cao bên trong Bạch Vân quan, ngoại trừ quan chủ, mấy người bọn họ có cảnh giới sâu nhất, đều là cường giả đã bước vào Thành Đan cảnh nhiêu năm.
Dường như tính cách của Thuần Dương trưởng lão thẳng thắn hơn một chút, vừa nghe thấy câu nói này, đã vô thức muốn mở miệng nói chuyện.
Nhà thờ tổ của bọn họ bị hủy, võ học bị trộm, bọn họ nào có tâm trạng để tiếp tục ngồi trong quan?
Thanh Tịnh trưởng lão có tâm tư kín đáo hơn, trực tiếp tiến lên một bước, ngăn cản đối phương rôi chắp tay thi lễ nói: "Bạch Vân quan ta mất trộm, may mắn được Trấn Ma tỉ tương trợ, một đường bôn ba mệt nhọc, sao bần đạo có thể thất lễ? Không biết bên trong xe là vị đại nhân nào, có thể xuống xe nói chuyện một chút được không?”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Sắc Vi đã cầm lấy túi bạc, nhanh chóng cùng Thẩm Nghi xuống xe ngựa, giao cho vị Thiên Tướng đánh xe kia đưa qua, mới mở miệng đáp lời: "Du tướng quân đã nghe nói về việc này rồi, hắn bảo ta nhanh chóng mang lễ đến đây nhận lỗi, để các ngươi bớt lo. Việc này không có liên quan gì đến Trấn Ma Ti, Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung của chúng ta cũng bị đánh cắp."
Thanh Tịnh trưởng lão cung kính tiếp nhận túi bạc.
Đường đường là nhà thờ tổ của thế lực nhất lưu sụp đổ, rất nhiều bài vị bên trong đã bị phá hủy, đối phương chỉ đưa tới vẻn vẹn là hai trăm lượng bạc, có cảm giác như đang đánh thẳng vào mặt người. Nhưng lão lại rất hài lòng rồi.
Xét cho cùng, người có thể làm ra loại chuyện như vậy, tuyệt đối là Du tướng quân, mà lời của đối phương nói cũng đại diện cho lời của vị Trấn Ma đại tướng này.
Hai vị đạo sĩ kia thu bạc lại, mới đưa mắt nhìn Tiêu Sắc Vi, lại nhìn thanh niên mặc áo đen bên cạnh nàng, cuối cùng là đưa mắt nhìn về phía thùng xe. Thuần Dương trưởng lão đã có chút nôn nóng không nhịn được, vội vàng lên tiếng: "Đại nhân, xin mau mau xuống xe, ta có chuyện quan trọng muốn thỉnh cầu."
Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung bị đánh cắp, sao Trấn Ma ti có thể sắp xếp một vị Thành Đan cảnh rõ ràng đã bị thương, khí tức hỗn loạn, cùng với một thanh niên tuổi còn trẻ tới đây? Khẳng định là bên trong xe vẫn còn người khác nữa.
Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hai lão đạo sĩ chắp tay thi lễ với cái thùng xe trống rỗng, không khỏi rơi vào trầm mặc.
Tiêu Sắc Vi tiện tay vén rèm lên, để hai người kia thấy rõ tình hình bên trong, lúc này mới nói: "Không còn vị đại nhân nào khác nữa. Việc này sẽ do Thẩm đại nhân phụ trách.
Thuân Dương đạo nhân nghe vậy, lập tức ngẩn ngơ, thật lâu sau mới phục hồi tinh thân, đưa mắt nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi kia, có chút khó tin hỏi: "Đại nhân họ gì?
"Thẩm." Thẩm Nghi luôn có cảm giác sau khi mình đáp xong câu này, ngay cả vị đạo sĩ thấp lùn vốn trầm ổn hơn kia, trong mắt cũng xẹt qua một tia thất vọng.
Thuân Dương đạo nhân lại có chút thất thố nói: "Hồ đồ... Hồ đồ rồi... loại bảo cụ Thiên Khung Phá Nhật Cung này rơi vào trong tay tặc tử cấu kết với yêu ma kia, không biết sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn ở Thanh Châu, cũng không biết tiếp sau đây sẽ có bao nhiêu người phải chết, sao Trấn Ma tỉ có thể tùy tiện như vậy, có thể không coi trọng chuyện này như vậy...