Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Đây Đúng Là Một Loại Bốn Cợt Trân Trụi!

Chương 237: Đây Đúng Là Một Loại Bốn Cợt Trân Trụi! Chương 237: Đây Đúng Là Một Loại Bốn Cợt Trân Trụi!Chương 237: Đây Đúng Là Một Loại Bốn Cợt Trân Trụi!

Thanh Tịnh đạo nhân vội vàng kéo lão lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, hai người bân đạo chắc chắn sẽ dốc toàn lực để tìm món bảo cụ kia về cho Trấn Ma ti, nghe nói trong tay tróc yêu nhân có khí tức của tên tặc tử kia, kính xin hai vị đại nhân dẫn đường."

Nghe được lời nói vô thức của Thuần Dương đạo nhân, bỗng dưng Thẩm Nghi lại có chút thay đổi cách nhìn đối với những thế lực nhất lưu này, công pháp áp đáy hòm nhà mình đã không còn, vậy mà đối phương vẫn có tâm tình đi lo lắng cho người khác?

Nếu có thể, hắn cũng muốn triển lộ ra tu vi Bão Đan cảnh, để hai người này thoáng an tâm hơn một chút, nhưng sau khi cảm nhận khí hải của mình vẫn là Ngọc Dịch viên mãn cảnh... Thẩm Nghi đã dứt khoát từ bỏ ý tưởng này.

Nói gì thì nói, hắn cũng không thể đi qua đè hai vị lão đầu kia xuống đất, tát cho mỗi người một cái, nhằm biểu hiện một chút thiên phú thối thể kinh người của mình cho họ yên tâm.

"Chuyện của triều đình cũng không cần hai vị phải nhọc tâm lo lắng." Tiêu Sắc Vị nói xong, cũng nhanh chóng đưa tay lấy một luồng khí tức vô cùng rõ ràng từ bên trong chuông bạc ra ngoài, lại lập tức nhắm mắt cảm nhận phương hướng một chút. Nhưng ngay sau đó trên mặt nàng thoáng hiện vẻ kinh ngạc vô cùng.

Chú ý thấy biến hóa trên mặt nàng, hai vị đạo sĩ kia vội vàng lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?"

"Cũng không phải." Tiêu Sắc Vi thu hồi luông khí tức ấy, lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi: "Hắn rất gần, nhiêu nhất cũng chỉ cách chúng ta không quá ba trăm dặm”"

Ba trăm dặm đối với một người bình thường, nếu chỉ dựa vào đi bộ, thì cộng cả thời gian ăn và ngủ cũng không mất bao nhiêu ngày, mà đối với một tên Tặc Vương Ngưng Đan cảnh nổi danh bởi thân pháp như Yến Hành Không kia... Hoàn toàn có thể nói rằng, ngay sau khi người này lấy đi công pháp của Bạch Vân quan, gã vẫn luôn chờ ở bên cạnh, thậm chí một chút ý tứ muốn chạy trốn cũng không có, như đang sợ tróc yêu nhân không thể tìm thấy mình...

Trong một tòa huyện thành cũ nát bên cạnh Đình Dương quận.

Cảnh tượng hai vị đạo sĩ vội vàng chạy đi, đã thu hút sự chú ý của đám người chung quanh.

Trong mắt Thuần Dương đạo nhân đã mơ hồ ẩn chứa một mảnh tức giận tràn đầy, nhưng vẫn cố kiềm chế cơn phẫn nộ, để truyền âm nói với nữ nhân áo dài ở phía xa kia: "Tiêu đại nhân, lân này là đúng chưa?"

Sắc mặt Tiêu Sắc Vi có chút lạnh lẽo nói: "Lại trốn được rồi."

Ròng rã mười ngày, luồng khí tức kia cứ đi tới đi lui quanh co không dứt, gần như đối phương đã dẫn mấy người bọn họ chạy xuyên qua cả khu Đình Dương quận này rồi.

Nơi xa nhất khoảng bốn - năm trăm dặm, nơi gần nhất chính là ở ngay bên cạnh, nhưng chỉ cần thoáng cảm ứng được một chút động tĩnh, là đối phương sẽ lập tức bỏ trốn mất dạng, khiến cho mấy người bọn họ dù dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng không làm mất dấu mà thôi.

Thậm chí Tiêu Sắc Vi còn có cảm giác, phần lớn nguyên nhân khiến bọn họ không mất dấu là lần nào Yến Hành Không cũng sẽ dừng lại chờ đợi một khoảng thời gian ngắn.

Đây đúng là một loại bốn cợt trần trụil

Nàng lập tức quay người đi vê phía Thẩm Nghị, thấp giọng nói: "Là ta phán đoán sai lầm, lãng phí nhiều thời gian của ngươi như vậy."

Vốn tưởng rằng trong lòng Tặc Vương kia hiểu rõ, dù ham vui cũng sẽ có hạn độ, dù sao tính mạng phu nhân của gã vẫn đang nằm trong tay Tổng binh, không ngờ lần này gã lại kiêu ngạo như vậy.

Dù gã có thể trốn, Bình Sa Cốc của gã có thể trốn được sao?

"Không liên quan gì đến ngươi." Thẩm Nghi lắc đầu, tâm trạng của hắn cũng coi như bình tĩnh.

Dù lần này ra quân không thu hoạch được gì, thì ít nhất hắn cũng được gia tăng thêm một chút kiến thức, rõ ràng hai bên cùng cảnh giới, nhưng tốc độ chạy trốn lại có thể chênh lệch lớn đến cỡ này?

Hai vị đạo sĩ kia đã trở vê, nhưng không xả chút oán khí trong lòng lên người của triều đình, một là không dám, hai là vì biểu hiện của vị Thẩm đại nhân này trong mấy ngày gần đây đã thực sự khiến bọn họ kinh ngạc.

Vốn cho rằng đối phương sẽ kéo chân cả nhóm, lại không ngờ tốc độ của người trẻ tuổi này chẳng hề chậm hơn đám võ phu Thành Đan cảnh bọn họ, thậm chí đối phương đi cùng bọn họ mà vẫn ung dung, thản nhiên, còn có dư lực.

"Bần đạo đề nghị Trấn Ma ti hãy vây khốn Bình Sa cốc bên kia, chém đám đồ tử đồ tôn của hắn, đoạt Tiêu Dao Thừa Phong Quyết của hắn, xem tặc tử này còn trốn đi đâu được!" Thuần Dương đạo nhân nổi giận đùng đùng, lập tức siết chặt hai tay.

Cùng là thế lực giang hồ, dường như Bạch Vân quan không hề sợ ngọn lửa này sẽ đốt lên người mình.

Tiêu Sắc Vi liếc lão một cái, đoán chừng cũng chỉ có đám lỗ mũi trâu này, mới đủ khả năng xử sự kín kẽ đến mức nhiều năm qua như vậy nhưng Trấn Ma ti vẫn không tìm ra bất cứ sơ hở gì.

“Đừng nói những lời vô dụng kia. Thanh Tịnh đạo nhân khẽ nhíu mày, có chút đau đầu nói: "Nếu tiếp tục đi về phía trước là hoàn toàn rời khỏi phạm vi của mười hai quận Thanh Châu rồi. Hiện giờ, bần đạo thật sự hoài nghi Yến Hành Không đã cấu kết với yêu ma, muốn dẫn chúng ta đi ra ngoài."

Nếu không, đúng là chẳng còn cách nào khác để giải thích cho những hành động kỳ lạ của đối phương trong suốt mấy ngày vừa qua nữa.

"Có gì phải sợ, Thẩm đại nhân cứ tạm thời nghỉ ngơi trong thành này, đợi chúng ta đi ra ngoài hàng phục tên tặc tử nọ." Thuần Dương đạo nhân nhìn như tự tin mười phần, kì thực trong lời nói vẫn ẩn giấu mấy phần lo lắng, nếu không lão cũng chẳng đưa ra ý kiến bảo Thẩm Nghi hãy lưu lại nơi này. Nói đơn giản, là khi rời khỏi khu vực Thanh Châu, dù bọn họ đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, cũng không nắm chắc có thể bảo vệ được đối phương.

Ngày thường ra ngoài cũng không sao, nhưng bây giờ ... rõ ràng là cả đám bọn họ đang bị người ta từng bước từng bước một dẫn dụ ra ngoài, chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng biết, nguy hiểm ở phía trước cực kỳ to lớn.
Bình Luận (0)
Comment