Chương 238: Yến Hành Không?
Chương 238: Yến Hành Không?Chương 238: Yến Hành Không?
Nói xong câu này, hai vị đạo sĩ yên tĩnh lại, chờ nữ nhân kia phát lệnh.
Tiêu Sắc Vi xoay người nhìn về phía Thẩm Nghi, không hê mở miệng quấy nhiễu phán đoán của đối phương.
Thanh Tịnh đạo nhân thấy vậy, mới nhớ lại lời nói của đối phương lúc trước. Nàng từng nói nhiệm vụ lân này vốn do Thẩm đại nhân phụ trách, hóa ra câu nói ấy lại không phải là qua loa lấy lệ, bởi vì đúng là người trẻ tuổi kia chịu trách nhiệm khống chế toàn cục thật.
Đáy lòng hơi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ngoại trừ công phu đi đường, đối phương vẫn còn bản lĩnh khác?
Thẩm Nghi thoáng trâm ngâm một lát mới mở miệng hỏi: "Nếu tiến vào khu vực bên ngoài Thanh Châu, hắn vẫn không chịu dừng bước, có phải là chúng ta có thể đi tới vây quanh Bình Sa Cốc hay không?”
Vừa thấy thanh niên kia nói ra lời này, chẳng không không có thất vọng, ngược lại trong mắt còn mơ hồ xẹt qua một tia hưng phấn, Tiêu Sắc Vi có chút bất ngờ, mới khẽ cười nói: "Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với chuyện này như vậy? Chẳng lẽ chuyện ở Thanh Phong Sơn lần trước ngươi cũng đi?"
Rồi ngay lập tức, nàng lại gật đầu khẳng định: "Lần này hắn đã chơi đùa quá trớn rồi."
Đừng nói là quỳ một đêm bên ngoài phủ Tổng binh, bây giờ có quỳ gấy chân, cũng không thể lấy cớ đó mà dẫn tróc yêu nhân tới lãnh địa của yêu ma được.
"Đuổi theo lần cuối." Thẩm Nghi dứt khoát cất bước đi ra bên ngoài huyện thành.
Hiện giờ, ngoại trừ Thiên Khung Bảo Cung và Lưỡng Nghi chân ý, hắn cũng nổi lên hứng thú đối với Tiêu Dao Thừa Phong Quyết của Tặc Vương kia.
Đương nhiên, thực lực của hắn có hạn.
Nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Bảy trăm dặm bên ngoài Đình Dương quận là đã triệt để rời khỏi phạm vi của Thanh Châu rồi.
Dãy núi cao ngất trước mắt trực tiếp uốn lượn đến gập ghềnh, tựa như một con cự thú đang nằm rạp dưới đất, thoạt nhìn nơi đây có vẻ bình tĩnh, lại mang đến cho hai vị đạo sĩ kia nỗi bất an càng thêm trầm trọng.
Bởi vì lãnh địa rộng lớn như thế... nhưng không có lấy một chút yêu khí nào. Đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy. Và chỉ có duy nhất một loại tình huống đủ sức làm cho bầy yêu cũng phải né tránh đi, đó chính là chúng nó biết, ở nơi đây có một tôn tại mà bản thân không đắc tội nổi.
Tiêu Sắc Vi dứt khoát chia luồng khí tức trong tay thành bốn phần, cũng không biết là nên cảm thấy nhẹ nhõm hay là nên chú tâm hơn: "Hắn không động nữa... chúng ta chia nhau đi bọc đánh bốn phía, bao vây hắn, cố gắng đừng quấy nhiễu đến những thứ khác.”
"Ta đi cùng Thẩm đại nhân." Thuần Dương đạo nhân nhận lấy một sợi khí tức trong đó.
"Không cần." Thẩm Nghi cũng tiếp nhận một luồng khí tức.
Căn cứ vào phán đoán của Tiêu Sắc Vi, bảy trăm dặm đã là điểm cực hạn của phạm vi an toàn rồi, nếu xâm nhập sâu hơn nữa, rất dễ xảy ra tình huống có đến mà không thể thoát thân. Nếu đây là cơ hội cuối cùng, thì đương nhiên, hắn phải đảm bảo mọi hành động không có một chút sơ sót nào.
Hai vị đạo sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không nhiều lời thêm nữa.
Thân ở một nơi nguy hiểm như vậy, ngay cả hai người bọn họ cũng có chút khẩn trương, đương nhiên chẳng có tâm trạng đi khuyên can đối phương đừng cậy mạnh.
Mấy người nhanh chóng phân phối xong tuyến đường của mình, bắt đầu đi thẳng theo phương hướng được khí tức chỉ dẫn, tiến tới vây quanh mục tiêu.
Một mình đi vào trong rừng rậm, dù gương mặt Thẩm Nghi lộ rõ vẻ thận trọng, nhưng động tác thân hình lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều so với quãng đường vừa rồi.
Cũng giống như ở trong Hắc Thạch đàm lúc trước, sau khi hắn chân chính bước vào vùng núi rừng này, thân thông thuộc về Sơn Quân trong Tiên Yêu Cửu Thuế đã hoàn toàn được phát huy ra.
Dù vẫn thu lại khí tức không hề thả ra, nhưng đối với hắn, cả đoạn đường núi gập ghềnh dưới chân lẫn cánh rừng che khuất bầu trời xung quanh, đều không phải là trở ngại, ngược lại chúng còn trở nên vô cùng thân thiết, đến ngay cả giác quan cũng trở nên rõ ràng hơn.
Từng ngọn cây cọng cỏ bên cạnh như vừa được sống lại, sinh động vô cùng.
Đột nhiên, Thẩm Nghi dừng bước, đưa đôi mắt yên tĩnh nhìn thẳng về phía trước.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc trong bụi gai tĩnh mịch phía trước cũng truyền ra một tiếng thở dài. Ngay sau đó, một bóng người cao ngất chậm rãi đi ra. Đối phương là một nam nhân với mớ tóc tai lộn xộn trên đầu, cả người mang theo một chút mùi vị như người vừa say rượu, hai mắt giăng đầy tơ máu, có vẻ cực kỳ chán chường, sa sút.
Gã liếm liếm bờ môi khô khốc, tùy ý liếc Thẩm Nghi một cái, mới cất giọng khàn khàn: "Nếu ta nhớ không lầm, thứ Yến mỗ đánh cắp vốn là Thiên Khung Phá Nhật Cung của Du Long Đào, mà không phải đồ ăn thừa của phủ Trấn Ma tướng quân, vì sao hắn lại phái một người như ngươi đến để điều tra?"
Dứt lời, nam nhân kia lại có chút đau đầu, không ngừng nắm nắm tóc: "Được rồi, chuyện này không liên quan gì tới loại tróc yêu nhân có tu vi như ngươi, lão tử muốn giết yêu, không phải đưa cơm cho chúng nó."
Sau đó, gương mặt lộ vẻ ghét bỏ, gã khoát tay nói: "Mau cút đi."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên trong tâm mắt của nam nhân ấy lại có thêm một bóng người. Ngay sau đó, một cái đầu gối vừa nhanh vừa độc đã hung hăng lao tới, đánh thẳng vào dạ dày gã, đồng thời người đối diện cũng lập tức xuất ra một chưởng, phong bế đường kinh mạch lớn trên đùi phải của gã.
Yến Hành Không còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cơn đau đớn như bị xé rách trùng kích tới, hốc mắt đột ngột trừng lớn lên, máu tươi hòa với mùi rượu, trực tiếp phun từ trong miệng ra ngoài.
Theo bản năng, gã vội vàng bắn ra một luồng khí tức hùng hậu chỉ thuộc vê Thành Đan cảnh, lại dốc toàn lực mới có thể kéo giãn được một khoảng dài chừng ba thước. Mượn khoảng cách ngắn ngủi này, thân hình của gã giống như một cơn cuồng phong quét sạch qua không gian, chỉ trong giây lát đã biến mất tại chỗ.
Thanh trường đao trong tay Thẩm Nghi vừa mới ra khỏi vỏ, đã phát hiện khu vực phía trước người trống rỗng, không còn bất cứ vật gì nữa rồi.
Hắn im lặng ấn thân đao trở về, vốn định bắt đối phương ởi tới tra hỏi trước, nhưng thực sự không ngờ... gã nãy chỉ còn một chân cũng có thể chạy nhanh như vậy?