Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239: Thanh Linh Và Xích Linh!

Chương 239: Thanh Linh Và Xích Linh! Chương 239: Thanh Linh Và Xích Linh!Chương 239: Thanh Linh Và Xích Linh!

Một cơn gió nhẹ thổi qua sườn núi.

Trước vách đá bóng loáng, đột nhiên lại vô thanh vô tức có thêm một bóng người.

Yến Hành Không kéo bên đùi phải đã mất đi tri giác, dùng sức ôm chặt bụng, mãi đến tận bây giờ cả khuôn mặt vẫn không ngừng run rẩy, vừa mới đi ra hai bước, lại phun ra một ngụm máu: "Phốc."

Gã lau khóe miệng, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Từ lúc ở Đình Dương quận, Yến Hành Không đã phát hiện trong đám người đuổi theo mình, có một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi lại xa lạ, hẳn là tróc yêu nhân vừa ra ngoài lịch lãm, đoán chừng Trấn Ma ti bên kia vẫn cho rằng lần này gã định đùa giỡn, mới không coi đây là một chuyện chính sự để làm.

Nhưng đã đuổi tới lãnh địa của yêu ma, vậy mà người trẻ tuổi kia vẫn còn đi theo tới?

Lúc này, Yến Hành Không mới định ra mặt nhắc nhở đối phương một chút, tình huống lần này hoàn toàn khác với trước kia, không ngờ vừa mới lộ diện đã trúng một gối...

Chỉ thiếu chút nữa lực đạo khủng bố ẩn chứa trong đó đã làm gã mơ hồ xuất hiện ảo giác mình vừa chạm mặt với một con yêu ma có thể so sánh với Ngưng Đan viên mãn.

"Đến hay lắm! Đến hay lắm!" Yến Hành Không nhanh chóng phục hồi lại tinh thần từ trong đau nhức, chẳng những không tức giận, trong mắt càng lóe lên vẻ dữ tợn. Chỉ thấy trên tay gã bấm một đoạn chỉ quyết quỷ dị, sau đó trực tiếp tiến vào trong vách đá bóng loáng kia.

Ngay sau khi Yến Hành Không tiến vào, bề mặt vách đá vốn bóng loáng kia lại nổi lên từng tâng gợn sóng, nhưng rất nhanh, nó đã khôi phục trạng thái như bình thường, chỉ để lại trên mặt đất một chút vết máu màu đỏ tươi, như dấu hiệu chứng minh vừa rồi đã từng có người xuất hiện ở nơi này.

Ước chừng một nén nhang sau, có ba bóng người lần lượt đi ra từ dưới chân núi, hai vị đạo sĩ trong đó lộ vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Khí tức biến mất không thấy đâu nữa rồi?"

Tiêu Sắc Vi khẽ nhíu mày, không nhìn thấy tung tích của Thẩm Nghi, nàng lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết máu còn lại dưới đất, sau đó bước nhanh đến gần, nhắm mắt lại cảm nhận khí tức trên đầu ngón tay, rôi mở mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới hướng ánh mắt nhìn lên vách đá trước người, thậm chí còn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nó.

Ngay sau đó, bàn tay với làn da màu trắng xanh kia trực tiếp chui vào trong vách đá.

"Huyễn thuật pháp trận?" Thuân Dương đạo nhân trừng to mắt, hình tượng cao nhân của Bạch Vân quan mất sạch, chẳng còn lại một chút nào nữa rồi.

Sắc mặt Thanh Tịnh đạo nhân cũng lập tức trở nên ngưng trọng. Pháp trận có thể triệt để che đậy khí tức như này vốn không phải hàng thông thường, một con dã yêu bình thường tuyệt đối không cần dùng đến nó, khẳng định là loại Đại Yêu đời đời tương truyền mới xa hoa đến vậy.

Nhưng rõ ràng là bọn họ đuổi theo Yến Hành Không đi tới, sao lại chạy đến một nơi hung hiểm cỡ này rồi?

Lão cẩn thận lui về phía sau nửa bước, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Tiêu đại nhân mau thu tay lại. Với loại pháp trận này, nếu không có pháp quyết tương ứng, chỉ cần hơi đụng vào sẽ khiến yêu ma bên trong chú ý...

Tìm võ học đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không đến mức phải lấy tính mạng của mình ra đùa giốn.

Nói không chừng đây chính là gian kế của Yến Hành Không.

Gã cố ý dẫn đám người mình tới đây, muốn chơi trò mượn yêu giết người.

Tiêu Sắc Vi nghe vậy, lại cúi nhìn vết máu dưới đất. Nàng không cho rằng Yến Hành Không kia là đối thủ của Thẩm Nghi, nhưng với sự hiểu biết của nàng về Thẩm Nghị, thì một người ngay cả Hắc Thạch Đàm cũng dám vào như hắn, sao có thể bị một vách đá ngăn cản đường đi?

Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng lại cất bước tiến vào bên trong.

Hai lão đạo sĩ bên ngoài vừa nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ đắng chát, nhưng đã rơi vào tình huống này rồi, còn biết làm gì nữa, chỉ có thể cắn môi đi theo nàng vào mà thôi.

Cả ba đều là võ phu Thành Đan cảnh, nữ tử họ Tiêu kia lại đang bị thương trên người, Bạch Vân quan bọn họ vốn lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, nào có đạo lý đã bị yêu ma đoạt mất bộ võ học giữ nhà còn khiếp sợ không dám xông tới đòi lại?

Sơn cốc sâu thẳm, suối như bích ngọc. Có mấy gian nhà gỗ lặng lẽ đứng bên cạnh con suối dưới đáy cốc.

Ngay phía trên sườn núi, Yến Hành Không đang năm sấp trên mặt đất, khí tức toàn thân đã thu lại đến cực hạn.

Làm tên thủ lĩnh của đám ăn trộm, đây chính là bản lĩnh giữ nhà của gã.

Giờ phút này, đôi mắt Yến Hành Không đã giăng đầy tơ máu, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ của một gian nhà gỗ phía dưới.

Hai tai khẽ nhúc nhích, khoảng cách xa như vậy, nhưng gã vẫn có thể thu âm thanh nói chuyện mơ hồ của mục tiêu bên kia vào trong tai.

Có một vị lão nhân mặc áo bào trắng đang nhắm mắt ngồi trong căn nhà gỗ lớn nhất ở nơi này, nhìn qua lão khá là tiên phong đạo cốt, nhưng lại có một đặc điểm vô cùng quái dị, đó là hai bên gò má của lão nhân này mọc đầy linh vũ rực rỡ lấp lánh ánh sáng.

Ở bên cạnh lão nhân nọ là một lão phụ đang pha trà, trên mặt cũng có lông vũ y như vậy. Chỉ nghe lão phụ này mở lời, giọng điệu đầy vẻ tiếc hận: "Anh Nhi quá tùy hứng, nếu không phải ta nói dối mình đã xảy ra chuyện, nàng cũng không chịu trở về thăm ta một lần."

Lão nhân kia cười lạnh nói: "Nếu không tùy hứng, sao có thể đi theo một tên võ phu chung chạ ở bên ngoài? Muội tử à, ta và nàng sinh hài tử nuôi dưỡng nó lớn thành người, nhưng nó đã từng nghe ta khuyên bảo bao giờ đâu? Khuê nữ như vậy, không cần cũng được."

Dứt lời, lão mới mở mắt ra: "Người có thể không trở về, nhưng đạo Xích Linh kia thì nhất định phải trả lại."

Bộ tộc bọn họ chưa từng thông hôn với bên ngoài, vẫn một mực dùng bí pháp để duy trì huyết mạch tinh khiết, một thế hệ chỉ sinh hạ được hai đứa con, một trai một gái, cứ tuân hoàn như vậy, đời đời tương truyền.

Chỉ có như vậy, mới đảm bảo được mỗi một thế hệ đều có thể ngưng tụ ra Thanh Linh và Xích Linh.
Bình Luận (0)
Comment