Chương 240: Viện Trợ?
Chương 240: Viện Trợ?Chương 240: Viện Trợ?
Nói cách khác, Khổng Anh đã được định trước là phải kết hợp với huynh trưởng, nhưng nàng lại tùy hứng chạy ra ngoài cốc, đến Thanh Châu gả cho một tên võ phu làm thê tử.
Đây tuyệt đối là một chuyện đại nghịch bất đạo, là muốn hoàn toàn chặt đứt gốc rễ của nhất mạch bọn họ đây mà.
Lão nhân càng nói càng tức giận, dứt khoát đứng lên: "Ta lại cảm thấy thiệt thòi cho con ta, lại phải dùng chung thê tử với tên phàm phu tục tử kia, đúng là vô cùng nhục nhã."
Đúng lúc này, bỗng nhiên lão phụ lại nghi hoặc nhìn ra ngoài: "Có người xông vào cốc ư?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hai người lập tức trở nên lạnh lùng. Một lát sau, trên mặt lão đầu lại có thêm một nụ cười đầy dữ tợn: "Vốn dĩ ta đang định chờ sau khi đột phá sẽ đến Thanh Châu lấy cái đầu của hắn, không ngờ tên tiểu tử này lại thức thời, chủ động tới đây nhận lấy cái chết."
"Cảnh Nhi, coi chừng muội tử của ngươi, nghe nói thân pháp của tên tiểu tử kia rất cao minh." Lão phụ nhân hờ hững mở miệng nhắc nhở một câu.
Vừa dứt lời, cánh cửa nhỏ của căn nhà gỗ cách vách lập tức vang lên âm thanh "két két", lập tức mở ra.
Chỉ thấy một thanh niên với khuôn mặt thanh tú nhưng âm u, trên người mặc bộ y phục bằng lông chim quý giá bức người, chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng. Gã nhẹ nhàng vén tay áo lên, hai tay dính đây huyết tương.
Gã đưa tay vuốt vuốt một sợi Xích Linh xinh đẹp ở giữa ngón tay, khóe môi khẽ nhếch, để lộ ra một đường cong tàn nhẫn: "Không cần."
Đưa ánh mắt ra xa hơn, sẽ nhìn thấy một con Khổng Tước với hình thể khá lớn đang nằm im lìm trên chiếc giường trong căn phòng phía sau lưng gã, bộ lông vũ xinh đẹp bao phủ toàn thân nó đã mất đi ánh sáng, chiếc đuôi dài rũ xuống đất, đôi mắt ảm đạm, có một vết máu đã khô trực tiếp nhuộm đỏ bề mặt chiếc giường cực lớn kia.
Hiển nhiên con Khổng Tước ấy đã chết được một đoạn thời gian rồi.
Hai vị lão nhân đi ra khỏi cửa phòng, khẽ liếc mắt nhìn qua bên kia, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm điều gì: "Nhìn ngươi xem, sao không làm sạch sẽ chút." "Lúc Anh muội còn sống, nàng ta đã hầu hạ Yến Hành Không, ta cũng không thể chịu thiệt như vậy được." Ánh mắt Khổng Cảnh vẫn lạnh nhạt như thường, trên tay vân vê sợi linh vũ màu đỏ rực như lửa, thản nhiên nói: "Nghe nói lúc nàng ta ở Thanh Châu, Bạch Tử Minh không cứu được người, còn nhờ nàng ta đi hỗ trợ. Dùng bảo vật nhất mạch chúng ta, đi cứu người của Trấn Ma Ti, đúng là vô cùng nực cười."
"Không cần phải oán giận, đợi chút nữa phụ thân sẽ thay ngươi đi bắt Yến Hành Không, để ngươi thoải mái xả luồng oán khí này ra." Lão nhân kia đứng chắp tay, hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn vê phía cửa cốc.
Lão vốn là yêu ma Ngưng Đan viên mãn. Ở ngoài Thanh Châu, trừ phi là Trấn Ma đại tướng đích thân đi đến, nếu không, còn chưa có một tồn tại nào đủ sức làm cho lão động dung.
Cùng lúc đó, ba người Tiêu Sắc Vi đi xuyên qua vách đá, cuối cùng cũng nhìn rõ mảnh sơn cốc giống như thế ngoại đào nguyên này.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, sắc mặt mấy người bọn họ lại đồng thời phát sinh biến hóa.
Bởi vì khi còn ở bên ngoài, cả ngọn núi này đều không cảm nhận được một chút yêu khí nào, nhưng chỉ trong khoảnh khắc bước chân đến nơi đây, yêu khí lại mãnh liệt bao phủ tới.
Đại Yêu! Còn không chỉ một conl
Hai vị đạo sĩ gian nan nuốt một ngụm nước bọt xuống, vốn đang nghiến chặt hàm răng theo sát phía sau Tiêu Sắc Vi, lại gân như đồng thời niết kiếm chỉ.
Trên sườn núi, Yến Hành Không nhìn thi thể con Khổng Tước trong phòng, đột nhiên đôi mắt vốn giăng đầy tơ máu lại trở nên trấn định đến dọa người.
Không có kinh ngạc, bởi vì gã đã sớm cảm nhận được tin phu nhân mình chất.
Không có oán độc, bởi vì đôi mắt kia đã bị sát cơ nông đậm gần như hóa thành thực chất xâm chiếm toàn bộ, không thể chứa thêm bắt cứ một điều gì khác nữa.
Khổng Anh là yêu ma, những con Khổng Tước khác ở nơi này cũng là yêu ma, chúng chưa từng tiến vào Thanh Châu, nên không một ai nguyện ý vì cái chết của một con yêu ma mà lặn lội ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này trêu chọc bọn họ.
Trấn Ma ti, Bạch Vân quan.
Đây đã là toàn bộ nguồn viện trợ mà Yến Hành Không gã có thể mời tới rồi.
Gã chậm rãi bò từ dưới đất dậy, bàn tay phải khẽ vuốt một cái lên chiếc túi tiền treo bên hông, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một cây trường cung màu vàng óng ánh. Toàn bộ cây cung ấy vô cùng nặng, phần cánh cung được chế tạo theo hình dáng của những đám mây đang trôi, vây quanh một vầng mặt trời, ngay cả dây cung cũng tản ra một vâng hào quang màu trắng lấp lánh!
"Đại Yêu Ngưng Đan viên mãn, hai vị cẩn thận." Thuần Dương đạo nhân lập tức điều động nội đan, đâm kiếm chỉ vào ngực, đạo bào màu xanh sẫm trên người không gió mà bay, cương khí mênh mông thoát thể ra ngoài, nhưng không phát tán ra xung quanh, ngược lại còn ngưng tụ phía trước người lão, dần dân hình thành nên hư ảnh đạo kiếm với phong cách cổ xưa, rộng bằng hai bàn tay, cao ngang người.
Đồ án Âm Dương Ngư trên thân kiếm chậm rãi lưu chuyển, ra sức hiển lộ ý tứ thuần khiết ôn hòa.
Lưỡng Nghi chân ý!
Nó vốn là bản lĩnh giữ nhà của Bạch Vân quan, dù đặt trong khu vực Thanh Châu rộng lớn này, cũng có uy danh hiển hách.
Bọn họ không cầm kiếm, nhưng luồng Lưỡng Nghi kiếm ý này còn sắc bén hơn cả kiếm của Thanh Phong Sơn.
"Lần này, đúng là ta đã bị ngươi hại khổ rồi." Thanh Tịnh đạo nhân cảm khái nhìn Thuần Dương Tử một cái.
Quán chủ phái hai người bọn họ xuống núi tìm công pháp võ học trở vê, ai ngờ còn chưa trông thấy Yến Hành Không, lại không hiểu sao mà đụng phải một con Đại Yêu Ngưng Đan viên mãn rồi.
"Cũng không phải bần đạo kéo ngươi vào." Thuân Dương đạo nhân trợn mắt quát lại.
"Nói cũng đúng." Thanh Tịnh đạo nhân khẽ nở một nụ cười tiêu sái, đồng thời cũng nhanh chóng ngưng tụ ra một luông Lưỡng Nghi kiếm ý trước người.
Nếu đã đến đây rồi, tiếp tục lo được lo mất cũng vô nghĩa.
Hơn nữa, thấy yêu không trừ, bọn họ còn xuống núi làm gì?