Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 245 - Chương 245: Tên Này ... Rốt Cuộc Là Thứ Tà Ma Ngoại Đạo Gì?

Chương 245: Tên Này ... Rốt Cuộc Là Thứ Tà Ma Ngoại Đạo Gì? Chương 245: Tên Này ... Rốt Cuộc Là Thứ Tà Ma Ngoại Đạo Gì?Chương 245: Tên Này ... Rốt Cuộc Là Thứ Tà Ma Ngoại Đạo Gì?

Suy nghĩ một chút, Thẩm Nghi lại hờ hững dồn lực vào mũi tên ánh sáng màu trắng trên trường cung, nhắm thẳng vào người trẻ tuổi có gương mặt thanh tú, âm trâm đã biến hai tay thành cánh chim kia bắt đầu vận sức chờ phát động.

Bị khí cơ sắc bén đến kinh người kia khóa chặt lại, cả người Khổng Cảnh đều trở nên ngây dại: ˆ...'

Tên này ... con mẹ nó rốt cuộc là thứ tà ma ngoại đạo gì?

Hắn đi chém yêu, nhưng toàn ra tay từ nữ nhân và hài tử nhà người ta?

Phụ thân có thể trốn được, mà chịu đựng một mũi tên cũng chưa chắc sẽ chết, nhưng gã lại hoàn toàn không có loại thực lực đó.

"Ngươi vô liêm sỉ!" Con Đại Yêu đang bay lượn trên không trung cũng nhận ra bên dưới có điều gì đó không đúng rồi. Nó lập tức bộc phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ tới đỉnh điểm, rồi cúi đầu nhìn về phía Khổng Cảnh.

Nói chính xác hơn là ánh mắt của nó đang rơi vào hai cái lông vũ màu xanh và màu đỏ trên hai cánh tay của đối phương...

Xét cho cùng, thứ mà nó để ý nhất vẫn là hai món bảo vũ của nhà mình này.

Ngay sau đó, bỗng nhiên thân thể to lớn kia lại hạ thấp xuống, nó dùng một tay cuốn lấy Khổng Cảnh vào trong đôi cánh của mình, đang muốn bay lên không trung, thì đúng vào khoảnh khắc đó, một mũi tên đã được Thẩm Nghi vận sức chờ phát động từ trước, trực tiếp bắn ra.

Bộ lông cánh cứng rắn có thể chống đỡ được Lưỡng Nghi Đạo Kiếm của hai vị đạo sĩ lúc trước, lại dễ dàng bị luồng bạch quang ấy xuyên qua. Phần cơ bắp dưới cánh nhanh chóng vỡ vụn thành một đống thịt bằm như đậu hũ.

Tốc độ của lão yêu kia đột ngột chậm lại, thậm chí nó còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, mũi tên thứ hai đã bắn tới, hung hăng đánh bay nó ra ngoài trăm trượng.

Trên thực tế, tại khoảnh khắc con lão yêu này quyết định lao xuống cứu nhi tử nhà mình, trong lòng nó đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ ngạnh kháng một mũi tên của đối phương rồi. Với thân thể yêu ma Ngưng Đan viên mãn của nó, hẳn là không đến mức ngay cả một mũi tên cũng không gánh được, nhưng nó hoàn toàn không ngờ nổi, đối phương lại đủ khả năng liên tục bắn ra hai mũi tên, mà không cần ngừng lại để nghỉ?

Vấn đề là hai mũi tên còn không phải kết thúc. Vẫn còn mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tƯ...

Dường như Thẩm Nghi chưa bao giờ được chơi một món đồ nào tốt như thế này, hắn như một đứa nhỏ ham vui, liên tục mở cung, không ngừng bắn tới, hoàn toàn không lộ ra dáng vẻ kiệt sức, hơn nữa, thời gian chuẩn bị của mũi tên sau còn nhanh hơn mũi tên trước...

Mãi cho đến khi chợt phát hiện, dường như hào quang trên Thiên Khung Phá Nhật Cung trong tay đã ảm đạm đi một chút, hắn mới chịu buông cánh tay đang kéo dây cung xuống, dù vẫn có chút chưa đã thèm.

Mà ở bên rìa khu sơn cốc âm u kia, cánh chim của lão Khổng Tước đã nổ tung, khắp nơi trên người đều là những lỗ máu đáng sợ, hệt như một con gà luộc đã bị người ta gặm chỉ còn trơ lại phân xương.

Tại khoảnh khắc ấy, cái cổ của nó vẫn ngẩng cao lên, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người mặc áo đen phía xa kia, nhưng sinh cơ trong đôi mắt đó lại nhanh chóng tiêu giảm, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất không còn trông thấy một tia sáng nào nữa.

Sau đó, một bóng người đang run rẩy cuộn mình trong đôi cánh không trọn vẹn của lão yêu ma kia, vừa mới ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn bốn phía, đã bị hai luông hư ảnh đạo kiếm dù ngưng kết không bằng lúc trước, nhưng vẫn đủ sức uy hiếp đến nó, lặng yên khóa lại mọi động tác rồi.

Thuân Dương đạo nhân và Thanh Tịnh đạo nhân cất bước đi đến, không có ý định cho đối phương bất cứ một cơ hội phản kháng nào, nhưng cũng không trực tiếp hạ sát thủ, chỉ đơn giản là khóa chặt mục tiêu lại mà thôi.

Bọn họ hiểu, tróc yêu nhân có thói quen tự mình ra tay thu thập tinh huyết trên đầu quả tim yêu ma để mang về đổi lấy công trạng.

Cho tới thời điểm này, rốt cục hai người bọn họ cũng hiểu được, vì sao trong nhiệm vụ lần này, người được toàn quyền phụ trách lại là Thẩm đại nhân... Dáng vẻ hắn hiên ngang cầm cây Thiên Khung Phá Nhật Cung trên tay, liên tục kéo dây ngắm bắn lúc trước, đã khiến hai lão đạo sĩ này nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Ai nói Du tướng quân người ta không coi trọng việc này?

Đây rõ ràng là cực kỳ coi trọng mới đúng, chỉ thiếu chút nữa là tự mình đi tới chủ trì mà thôi.

Bởi vì dựa vào những chuyện bọn họ vừa được chứng kiến từ nãy đến giờ, cả hai đều nhất trí khẳng định rằng, đưa mắt nhìn toàn bộ Đình Dương quận, thực lực của vị Thẩm đại nhân này hoàn toàn có thể xếp vào ba thứ hạng đầu rồi. Tiêu Sắc Vi cũng đến gần, nhìn dáng vẻ rung động của hai vị lão đầu kia, không hiểu sao trong lòng lại có chút vui sướng, nhưng đến khi nàng lén đưa mắt nhìn về phía bóng dáng cao ngất đang đứng trên ngọn núi đã sụp đổ đằng kia, lại có chút lo sợ bất an, vội vàng thu hồi sắc mặt vui mừng.

Thẩm Nghi thu trường cung vào chiếc chuông bạc bên hông, sau đó xoay người đi về phía đống đá hỗn loạn đằng trước, tùy ý lật mấy hòn đá che phủ bên trên ra, dứt khoát lôi một bóng người đang hấp hối tới.

Hắn hơi ngồi xổm xuống, lật người Yến Hành Không lại, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, song chưởng đã liên tục đánh ra, ra tay lần này còn ác hơn lần trước vài phần.

Trong chớp mắt, đôi chân của tên kia đã gãy, thậm chí hắn còn cẩn thận đi phong bế mấy đường kinh mạch lớn quanh người đối phương, cuối cùng lại đánh ra một chưởng khóa lại khí hải của người nọ.

“Còn chạy được nữa không?”

"..." Yến Hành Không nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên kia, lúc này mới kịp phản ứng lại, đối phương nói ra câu này, vốn không phải là đang châm chọc, mà là nghiêm túc hỏi thăm.

Trên khuôn mặt chật vật không chịu nổi của Yến Hành Không lập tức hiện lên vẻ cay đăng. Gã lắc lắc đầu, dưới thủ đoạn như vậy, thần tiên cũng khó thoát, huống chi gã chỉ là một tên trộm?

"Thứ kia." Thẩm Nghi đưa tay ra, thản nhiên nói.

Yến Hành Không ngẩn người.

Nhưng nghe đến đây, rốt cuộc gã cũng biết vì sao người này lại để lại cho mình một nửa cánh tay có thể động đậy được. Gã cố sức vươn tay đến bên hông, lấy ra một cái túi vải nhìn như bình thường, sau đó lấy một trang giấy vàng rộng bằng bàn tay từ trong đó ra ngoài.

Bên trên trang giấy nọ có ghi lại chí bảo của Bạch Vân quan, Lưỡng Nghi chân ý.
Bình Luận (0)
Comment