Chương 246: Hẳn Là Ngươi Cũng Biết Kết Cục Của Mình?
Chương 246: Hẳn Là Ngươi Cũng Biết Kết Cục Của Mình?Chương 246: Hẳn Là Ngươi Cũng Biết Kết Cục Của Mình?
Thẩm Nghi hơi nhìn lướt qua trang giấy nọ, vẻ mặt không chút biến hóa, trực tiếp thu hồi nó lại, sau đó mới nói: "Hắn là ngươi cũng biết kết cục của mình?"
Đối với Yến Hành Không, hắn cũng chẳng có thái độ gì khác lạ, tuy đối phương nắm mũi dắt đi nhiều ngày như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui, nhưng chuyến này thu hoạch tương đối khá. Hơn nữa, lúc trước đối phương còn trực tiếp xuất hiện nhắc nhở hắn một câu, ít nhất là trong lòng cũng không thật sự muốn cái mạng của hắn.
Đáng tiếc, mạng của người khác cũng là mạng.
Hai lão đạo sĩ của Bạch Vân quan, ngân linh tróc yêu nhân của Trấn Ma ti, cả ba người này đều thiếu chút nữa đã bị hại chết ở bên ngoài Thanh Châu rồi.
Cho nên tất cả những chuyện này cũng chỉ có thể dùng tính mạng để giải thích.
"Yến mỗ biết." Dường như Yến Hành Không đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống có thể xảy đến rồi. Gã lập tức quay đầu nhìn về phía hai con yêu ma ở xa xa kia, trong mắt lóe lên niềm vui sướng vì thù lớn đã báo được.
Dù lúc trước, gã có biết Thẩm Nghi rất mạnh, nhưng hoàn toàn không ngờ hắn lại mạnh đến mức này, ngay cả yêu ma Ngưng Đan viên mãn cũng dễ dàng giãy chết trên tay đối phương.
Yến Hành Không kiêm chế chút xao động trong lòng, lại đưa ánh mắt đầy áy náy nhìn về phía thanh niên kia: "Nếu không phải huynh đài đến đây..."
"Ý của ta không phải như vậy." Thẩm Nghi lại một lần nữa vươn tay tới: 'Muốn gọi ta đến làm việc, kiểu gì cũng phải cho chút thù lao. Xét cho cùng, ngươi cũng không có sau này, nên cứ dứt khoát hào phóng một lân đi."
Yến Hành Không thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh, đã hiểu được ý tứ của thanh niên trước mặt.
Gã lại câm cái túi vải của mình lên, khẽ rung rung một cái, một cuốn công pháp võ học hơi mỏng lập tức rơi từ bên trong ra: "Trên người ta không có tiền tài, chỉ có thứ này là một mực mang theo trên người, hi vọng huynh đài không chê ít.'
Thẩm Nghi nhận lấy cuốn công pháp kia, dứt khoát bỏ nó vào chuông bạc, rồi dẫn nam nhân nọ đi về phía sơn cốc.
"Âm"
Thẩm Nghi ném Yến Hành Không cho ba người Tiêu Sắc Vi, lại đưa cuốn Lưỡng Nghi chân ý tới.
Nhìn cuốn võ học đã mất lại trở về, hai vị đạo sĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: "May có Thẩm đại nhân ở đây, nếu không hôm nay, đừng nói là tìm được Lưỡng Nghi chân ý trở về, chỉ sợ chúng ta cũng phải bỏ lại vài thứ ở chỗ này."
Đại Yêu có truyền thừa như vậy quá đáng sợ, Thanh Linh vô cùng sắc bén, Xích Linh có thể không ngừng khôi phục trạng thái ban đầu, đây tuyệt đối không phải tôn tại mà bọn họ có thể đối phó được, dù toàn lực chạy trốn, thì đến cuối cùng, có thể giữ được tính mạng đã là không tệ rồi.
Ý niệm tới đây, Thuần Dương Tử đã tức giận trừng mắt nhìn Yến Hành Không đang nằm dưới đất, nếu không phải đạo kiếm đang treo trên không trung kia còn phải trông coi Khổng Cảnh, thì với cơn phẫn nộ đang nghẹn trong lòng, lão chỉ hận không thể đâm cho gã một cái, xuyên từ đăng trước ra đẳng saul
Kia chính là nhà thờ tổ được Bạch Vân quan bọn họ xây dựng rồi cung phụng từ khi thành lập đến nay! Vậy mà tên cẩu tặc này nói hủy là hủy liền, hủy không thương tiếc!
Thanh Tịnh đạo nhân khẽ lắc đầu, đành phải lên tiếng nhắc nhở ông bạn già bên cạnh: "Được rồi, hai vị đại nhân sẽ thay Bạch Vân quan tìm hắn đòi công bằng."
Bởi khi làm ra loại chuyện này, đối phương đã phạm vào điều tối ky của Trấn Ma ti rồi.
Phải biết rằng, chức trách duy nhất của mỗi một vị tróc yêu nhân, mỗi mỗi tên Trấn Ma giáo úy, chính là trấn thủ Thanh Châu, mà không phải toi công, đi tặng sinh mạng của mình cho yêu ma, chỉ vì thù riêng của một người nào đó.
Huống chỉ lúc trước, gã này chẳng hề tiết lộ một chút tin tức nào cho bọn họ, cứ thế dẫn theo cả đám người hai mắt tối sâm, đầu óc ngu ngơ, đụng vào sào huyệt của yêu vật.
Nếu hôm nay không phải Thẩm đại nhân theo tới, mà là một vị Thiên Tướng tùy tùng khác của Đình Dương quận, rồi không cẩn thận ngã xuống ở chỗ này...
Vốn dĩ Thanh Châu của bọn họ đã tràn ngập nguy cơ rồi, nếu lại thiếu đi một vị Thiên Tướng tùy tùng trấn thủ, không biết sẽ phát sinh mầm tai vạ lớn đến mức nào.
Trấn Ma tỉ tuyệt đối không thể xử nhẹ, cho loại tiền lệ này phát sinh được.
Hơn nữa, tuy trong lòng mấy vị đạo sĩ rất tức giận, nhưng bọn họ cũng không có thói quen tra tấn người sắp chết để trút giận.
Thẩm Nghi cất bước đi về phía con yêu ma cuối cùng. Khổng Cảnh đang bị hai thanh hư ảnh đạo kiếm treo trên bầu trời khóa chặt, gã đưa mắt nhìn về phía thi thể của phụ mẫu nhà mình phía xa, cả người run rẩy, lại chú ý thấy thanh niên đáng sợ kia càng chạy càng gân...
Vẻ mặt tuyệt vọng kia nhanh chóng sụp đổ, rốt cục cũng hóa thành diện mạo dữ tợn dọa người: "Ta liều mạng với ngươi!"
Lời nó vừa dứt, sợi Thanh Linh trên cánh tay phải đã tỏa sáng rực rỡ, giống như một thanh đao, chém ngang tới. Nhưng cánh tay kia còn chưa giơ lên, Thẩm Nghi đã tiện tay vỗ một chưởng qua rồi.
Cái đầu lâu với khuôn mặt thanh tú của Khổng Cảnh ầm ầm nổ tung, chỉ còn lại bộ thân thể hơi lắc lư của gã, lập tức hóa ra nguyên hình, đồng thời, một luồng huyết khí cũng nhẹ nhàng chui vào chiếc chuông bạc bên hông.
Thẩm Nghỉ lưu loát rút thanh mặc đao ra, thao tác móc bụng lấy đan của hắn còn thuần thục hơn động tác khai cung bắn tên lúc trước nhiêu, chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi trôi qua, trong lòng bàn tay hắn đã có thêm một viên Khổng Tước sồ đan.
Không chút chần chừ, hắn lại áp dụng đúng loại thao tác vừa nãy, nhanh chóng thu lấy huyết khí và Yêu Đan của hai con lão yêu ma khác, vào trong ngân linh.
Mãi cho tới khi thanh niên này quay lại, một lần nữa đi về phía mấy người trước mặt, bọn họ vẫn giữ nguyên vẻ ngạc nhiên kia, thậm chí còn vô thức né tránh hắn: "..."
Dù tên kia là yêu ma Sồ Đan cảnh thật, nhưng hành động giết yêu của Thẩm đại nhân này quá mức đơn giản thô bạo rồi.
Hơn nữa, cả quá trình nọ cực kỳ thuần thục tựa như nước chảy mây trôi, đến cùng là trên tay hắn phải nhuốm máu của bao nhiêu con yêu rồi mới có thể làm được đến loại tình trạng này?
Nói đâu xa, ngay cả Bạch Vân quan bọn họ, vốn là một môn phái lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, cũng thấy mặc cảm tự tỉ...