Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Cẩn Thận Và Quyết Đoán, Khác Nhau Ở Chỗ Có Nắm Chắc Hay Không...

Chương 247: Cẩn Thận Và Quyết Đoán, Khác Nhau Ở Chỗ Có Nắm Chắc Hay Không... Chương 247: Cẩn Thận Và Quyết Đoán, Khác Nhau Ở Chỗ Có Nắm Chắc Hay Không...Chương 247: Cẩn Thận Và Quyết Đoán, Khác Nhau Ở Chỗ Có Nắm Chắc Hay Không...

"Hô.

Yến Hành Không nằm dưới đất, nhìn chằm chằm vào thi thể Khổng Cảnh, rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn mà phun ra một hơi trọc khí.

Đến cuối cùng, trong đôi mắt phủ kín tơ máu kia cũng lóe lên một chút bình thản.

"Tâm trạng thế nào?" Tiêu Sắc Vi cất bước đi đến.

"Thật là thoải mái... Đa tạ chư vị đã tương trợ." Yến Hành Không mở miệng, nói như muỗi kêu.

"Cần áp giải ngươi về Trấn Ma ti không?" Tiêu Sắc Vi nhắc nhở gã một câu, đối phương vốn là võ phu Thành Đan cảnh, đã lăn lộn ở Thanh Châu hơn nửa đời người, không cần biết là danh tốt hay danh xấu, chung quy lại vẫn có không ít người biết tên.

"Các ngươi đều là người lương thiện, xin hãy để ta hèn nhất một lần cuối cùng đi, làm phiền hai vị đạo trưởng hợp táng ta cùng với Anh Nhi... Nàng chỉ là yêu ma Ngọc Dịch cảnh, Thú Nguyên không đáng tiền, nếu mọi người muốn, hãy đến Bình Sa Cốc, đám tiểu tử kia nhất định sẽ bồi thường ngang giá."

Hiển nhiên, Yến Hành Không chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ai là kẻ mềm lòng nhất trong mấy người này, bởi vậy mà gã cười khổ, đưa ánh mắt về phía Thuần Dương Tử.

"Con bà nó! Ở chỗ này giả vờ đáng thương làm gì? Đạo gia không bị thứ thủ đoạn đáng khinh đó của ngươi lừa gạt đâu, cứ treo đầu của hắn lên tường thành đi!" Thuần Dương đạo nhân nắm chặt hai tay, dùng sức thở hổn hển vài hơi, nhưng tới cuối cùng, vẫn trâm mặc, đưa mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo đen kia.

Cả cái Thanh châu này đều biết thủ đoạn của Trấn Ma ti, đừng nói đến chuyện hợp táng, đến lúc ấy, nếu xử theo phép công, chưa chắc thủ cấp cùng với thân thể của đối phương còn được ở cùng một chỗ đâu.

Vất vả lắm bọn họ mới tìm được cơ hội, sao có thể bỏ qua cho cái tên Bình Sa Cốc Tặc Vương này? Nhất định phải dùng cho thật tốt, còn lấy đó để hung hăng chấn nhiếp các thế lực lớn khác một phen, đây mới là cách làm đúng đắn và có lợi nhất.

"Chuyện của ta đã làm xong, các ngươi tùy tiện." Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng một chỗ.

Yến Hành Không nghe vậy, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, gã nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Ngay từ ban đầu, gã đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho thời khắc này rồi, cũng không mơ tưởng mình còn sống mà trở lại Thanh Châu, hiện giờ, có thể thực hiện được tâm nguyện cuối cùng, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến gương mặt thê thảm kia có thêm một nụ cười thỏa mãn.

Vèo.

Nhận được câu trả lời, Thuân Dương Tử tiện tay vung ống tay áo tới, thanh đạo kiếm vốn dày và rộng kia, lập tức được thu nhỏ đi mấy lần.

Chủ nghe "Vèo" một cái, nó đã xẹt qua cần cổ của nam nhân dưới đất kia, coi như giữ cho gã được toàn thây.

"Ngươi đã nhận lời, thì tự ngươi ra tay đi, bần đạo không còn sức lực để chôn đôi phu thê này đâu." Thanh Tịnh đạo nhân còn chưa dứt lời, đã bị Thuần Dương Tử kéo tới căn nhà gỗ đổ nát kia.

Gần như ba con yêu ma bên trong sơn cốc đều do Thẩm đại nhân tự tay chém giết, mấy sợi lông vũ do chúng để lại kia, vừa nhìn đã biết là bảo vật trân quý không gì sánh được rồi.

Người ta vất vả chém giết nãy giờ, đến lúc thu hoạch, hai người bọn họ lại mặt trơ trán bóng đứng ở bên cạnh, chẳng phải là vô duyên vô cớ làm cho người ta xấu hổ sao?

Đợi cho đến khi chỉ còn lại hai người, cuối cùng Tiêu Sắc Vi cũng lộ ra vẻ mặt bất an: "Thiếu chút nữa đã hại ngươi ở đây rồi."

Nếu đám yêu vật bên trong này không phải là Ngưng Đan viên mãn, mà là một vị yêu ma Bão Đan cảnh, chỉ sợ hôm nay bọn họ thật sự xong đời rồi.

Thẩm Nghi hơi nhíu mày nói: "Không phải, ta có Quy Tức Quyết, sau khi tiến vào đã đứng bên cạnh xem một lát rồi."

Nếu không, làm sao, hắn có thể lập tức đi đến chỗ Yến Hành Không đang ẩn giấu bên kia được?

Chỉ một câu đơn giản như vậy, lại khiến Tiêu Sắc Vi lập tức hiểu được ý của thanh niên này. Dù sao công phu liễm tức của nàng cũng kém xa đối phương, không phát hiện ra hắn cũng là chuyện bình thường.

Nói cách khác, vì hắn cảm nhận được mình có thể xử lý đám yêu ma kia, nên mới ra mặt, chứ nếu lần này, gặp được tồn tại không thể ứng phó, khẳng định là hắn sẽ lặng lẽ rời đi, không lựa chọn đứng ra gánh vác giúp đám người bọn họ đâu. "Ngươi không thể nói dễ nghe hơn một chút à?" Tiêu Sắc Vi bất đắc dĩ vỗ vỗ đống bụi bặm trên người.

"Loại chuyện chết người này, vẫn nên nói rõ ràng một chút thì tốt hơn." Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hoạt động đôi tay mỏi nhừ bủn rủn của mình.

Lúc trước hắn còn không có cảm giác, thực sự không ngờ di chứng của mấy lần kéo cung kia khá lớn, ngay cả thân thể của hắn, lại thêm Tiên Yêu Cửu Thuế gia trì, cũng bị cây thần cung kia tiêu hao hết sức lực, có chút không chịu nổi.

Xét cho cùng, hắn cũng chỉ là một võ phu Ngọc Dịch cảnh, dù dựa vào võ học thối thể mà có được chiến lực Thành Đan cảnh, nhưng dưới tình huống không sử dụng Thiên Yêu ngoại đan, thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn hai vị lão đạo sĩ kia một chút, chưa đạt đến trình độ chênh lệch về chất.

Lại nói, hắn cũng không phải Chúa Cứu Thế gọi là đến đuổi là đi, mỗi lân đều có thể kịp thời đuổi tới, ngăn cơn sóng dữ giùm người ta.

Nếu nữ nhân này tiếp tục bị hắn ảnh hưởng, mà buông tha lòng cảnh giác và tính cách quả quyết ngày xưa, thì sớm muộn gì nàng cũng phải chết ở bên ngoài.

Tiêu Sắc Vi nghe vậy, thoáng im lặng nghiêm túc suy nghĩ kỹ một phen, cuối cùng mới gật đầu nói: "Ta sẽ chú ý."

Đại khái là cảnh tượng Thẩm Nghi không nói một lời lại không chút do dự trực tiếp bước vào Hắc Thạch đàm, đã để lại cho nàng một ấn tượng quá sâu, khiến nàng theo bản năng cho rằng Thẩm Nghi nhất định đã tiến vào vách đá, lại quên đi mất chuyện đối phương vĩnh viễn cũng chưa từng thu hồi Quy Tức Quyết.

Cẩn thận và quyết đoán, khác nhau ở chỗ có nắm chắc hay không.

Tiêu Sắc Vi thoáng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng cũng tìm lại được một chút trạng thái ở thời điểm bản thân vẫn lẻ loi hành động một mình trước kia.

Nàng là ngân linh tróc yêu nhân, không phải một cô hầu gái nhỏ, toàn bộ tâm tư đều đặt cả vào người khác, chỉ có thể thay người nọ nhặt đao.

"Vậy làm phiền Tiêu tiền bối thu thập tàn cuộc." Thẩm Nghi quay người đi xa, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.

"Được." Tiêu Sắc Vi gật đầu theo bản năng.
Bình Luận (0)
Comment