Chương 250: Bộ Xương Già Này Của Lão, Sao Chịu Nổi Hắn Giày Vò?
Chương 250: Bộ Xương Già Này Của Lão, Sao Chịu Nổi Hắn Giày Vò?Chương 250: Bộ Xương Già Này Của Lão, Sao Chịu Nổi Hắn Giày Vò?
Thanh Tịnh đạo nhân nghe vậy, trên mặt tràn đây đồng cảm nhẹ nhàng gật đầu.
Bọn họ ngây người trong núi lâu như vậy, cả ngày đều cảm nhận được ánh mắt kính sợ của đám môn đồ, bởi vậy mà con người cũng không tự chủ được, thoáng buông lỏng xuống.
Tự cho là bản thân nắm giữ thủ đoạn chân ý cao thâm, thì đưa mắt nhìn khắp cái Thanh Châu này, cũng có thể xếp vào hạng người có tên có tuổi, rồi vì vậy mà cảm thấy mỹ mãn với hiện trạng, nào ngờ nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, tùy tiện một con yêu ma vô danh trốn bên trong pháp trận ở vùng thâm sơn cùng cốc, cũng có thể làm cho lão phải thúc thủ vô sách, bất lực đến thế...
Thoạt nhìn Tiểu Thẩm đại nhân trâm mặc ít nói, dáng vẻ cực kỳ khiêm tốn, nhưng lúc đối phó với yêu ma lại gọn gàng linh hoạt, làm cho người ta nhìn mà kinh hãi.
Cao thủ cường hãn như vậy mà Bạch Vân quan bọn họ lại chưa từng nghe qua?
Chẳng lẽ hắn chính là đòn sát thủ mà Tổng binh đại nhân đang âm thầm bồi dưỡng?
Nghĩ đến đây, lòng kính sợ của Thanh Tịnh đạo nhân đối với Trấn Ma ti lại nồng đậm thêm vài phần. Đổi lại là Bạch Vân quan, có được một môn đồ thế hệ trẻ tuổi mà mạnh mẽ như thế, e rằng cả ngày, bọn họ chỉ hận không thể tuyên dương cho toàn bộ mọi người trong Thanh châu này đều biết, ai lại nỡ che giấu đi?
"Chỉ là... Đột nhiên bên kia lại để lộ đòn sát thủ này ra, chẳng lẽ Thanh Châu sắp xảy ra vấn đề lớn rồi?"
Thanh Tịnh đạo nhân khẽ lắc đầu, lão khẽ vung vẩy tay, để những vệt nước bên trên bắn hết ra ngoài, sau đó đứng dậy đi về phía trước.
Tiêu Sắc Vi đã xử lý xong tất cả những món đồ đáng giá trên người yêu ma. Lúc này, trong tay nàng đang cầm bốn cái lông vũ thon dài, xanh một nửa, đỏ một nửa.
Tinh tế cảm nhận sự huyền diệu trong đó, ánh mắt nàng không khỏi lóe sáng lên.
Dù bản thân đã làm tróc yêu nhân khá nhiều năm rồi, nhưng rất ít khi nàng được nhìn thấy một món bảo vật trân quý như vậy.
Đáng tiếc dù sao đó cũng là bản lĩnh trời sinh của đám yêu ma, nếu cưỡng ép dùng khí tức bên trong nội đan đi thúc giục, cũng không phát huy được một - hai phần mười hiệu quả ban đầu.
"Tiêu đại nhân, chúng ta nên nhanh chóng chạy về Thanh Châu đi." Hai lão đạo sĩ cố ép mình phải dời ánh mắt khỏi mấy sợi linh vũ kia, mở miệng nói. "Được." Tiêu Sắc Vi lập tức rót khí tức vào chuông bạc, rất nhanh đã nhận được phản hồi.
Nàng khẽ mỉm cười tự giễu, nếu lúc trước, nàng không có bối rối như vậy, thì sao có thể làm hại người của mình ra nông nỗi này?
Vì nàng hấp tấp tiến vào Liễm Tức Pháp Trận, mới khiến Thẩm Nghi muốn liên hệ với nàng cũng không làm được.
Một lát sau, thanh niên mặc áo đen kia đã chậm rãi từ đằng xa đi tới.
Tiêu Sắc Vi còn chưa cảm thấy điều gì khác thường, hai lão đạo sĩ bên cạnh đã lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ hiểu cái gì gọi là đạo pháp tự nhiên. Và chỉ đơn giản là Thẩm đại nhân không nhanh không chậm ởi qua bên này thôi, nhưng bên trong đó lại bao hàm vài phần hương vị dung nhập vào tự nhiên.
Vấn đề là ngay sau khi phát hiện ra điều này, bọn họ cũng cảm nhận được vài phần bất thiện trong ánh mắt Thẩm Nghi vừa lướt qua đây... dường như hắn có chút oán khí mơ hồ thì phải.
Thuần Dương Tử chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Tuy lão cũng không biết, rốt cuộc là bọn họ đã trêu chọc đối phương ở điểm nào rồi, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nên nhớ là một chưởng của Thẩm đại nhân có thể đập vỡ đầu Khổng Cảnh, bộ xương già này của lão, sao chịu nổi hắn giày vò?
Rất nhanh, Thẩm Nghi đã điều chỉnh xong tâm trạng, lại nhìn vê phía mấy người trước mặt, khẽ gật gật đầu nói: "Thu dọn xong rồi thì đi thôi."
Đồng thời, tại khoảng hư vô trong tâm mắt hắn, giao diện vừa xuất hiện biến hóa mới rồi.
[ Ngưng Đan. Lưỡng Nghi chân ý: Viên mãn ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Một ngàn bốn trăm hai mươi chín năm ]
Một trang giấy vàng lớn cỡ bàn tay, phía trên chỉ khắc không quá 200 chữ.
Là đám lão đạo sĩ này sợ viết quá kỹ càng sẽ không đủ để biểu hiện ra môn công pháp tinh diệu này của bọn họ, mới bày ra mấy trò hoa hòe hoa sói đó.
Bởi vậy mà hắn đã mất hơn một ngàn hai trăm năm thọ nguyên của yêu ma mới có thể tu luyện môn công pháp kia đến trình độ viên mãn, hắn rất muốn biết đám đạo sĩ này có thể sống lâu đến mức đó hả?
Vốn dĩ hắn còn định dùng một ngàn năm thọ nguyên của yêu ma để ngưng kết Yêu Ma Bảo Tỉnh, thử thôi diễn ra một môn võ học yêu ma nữa, nhưng tình hình kiểu này hẳn là không đủ.
"Ngươi cầm mấy sợi linh vũ này trước đi, những thứ vụn vặt khác ta sẽ nộp lên toàn bộ, rồi chuyển cho ngươi thành Võ Miếu tẩy luyện." Tiêu Sắc Vi cẩn thận giải thích một chút, lo lắng đối phương sẽ cảm thấy nàng tham lam phần thu hoạch này.
Lời vừa nói xong, lại thấy Thẩm Nghi liếc mắt về phía Thanh Xích Linh Vũ, dường như hứng thú không lớn.
Ngay sau đó, lời nói của hắn lại khiến mấy người kia đứng đờ ra tại chỗ: "Các ngươi cứ dựa theo quy củ của tróc yêu nhân mà chia ra đi, ta lấy một phần là được."
"Ta biết ngươi là võ phu thối thể...' Tiêu Sắc Vi lo lắng hắn không hiểu, mới vội vàng nói tiếp: "Nhưng ngươi mang theo Xích Linh này trên người, cũng có tác dụng uẩn dưỡng thân thể, trị liệu thương thế"
"Ta biết." Thẩm Nghi gật nhẹ đầu, nhưng vẫn không thay đổi suy nghĩ.
Nghe đến đây, rốt cuộc ánh mắt của hai vị lão đạo sĩ kia cũng trở nên nóng rực. Ánh mắt vốn đã cố nén để không nhìn tới, lại lập tức chuyển hướng, nhìn về phía bốn cái lông vũ thon dài nhẹ nhàng lay động, không ngừng tản ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt kia.
Có thể lấy lại môn võ học của mình đã khiến người ta vui mừng quá đỗi rồi, không ngờ cả phần thu hoạch đến từ yêu ma này cũng có phần của bọn họ?
"Thẩm đại nhân." Thuần Dương Tử cắn răng kiềm nén tham niệm trong lòng, sau đó nhắm mắt xuống, vô lực phất phất tay áo nói: "Vô công bất thụ lộc, nếu nói ra chuyện này sẽ khiến người ta cười nhạo."
Thanh Tịnh đạo nhân không ngăn cản lão, chỉ khẽ thở dài một hơi.