Chương 249: Một Cơn Gió Tiêu Diêu Tự Tại!
Chương 249: Một Cơn Gió Tiêu Diêu Tự Tại!Chương 249: Một Cơn Gió Tiêu Diêu Tự Tại!
Thẩm Nghi vừa nhận được một cây Thiên Khung Phá Nhật Cung, nếu có thể phối hợp với loại thân pháp quỷ dị như vậy, chỉ cần không đi trêu chọc mười mấy con Yêu Quân Bão Đan cảnh kia, phỏng chừng toàn bộ cái Thanh Châu này đã không còn bất cứ một con yêu ma nào có thể uy hiếp được tính mạng của hắn nữa.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lại một làn nữa điều động thọ nguyên của yêu ma hung hăng rót vào. ...
[ Năm thứ nhất, ngươi mở Tiêu Dao Thừa Phong Quyết ra, nhìn đống văn tự tối nghĩa được ghi trên đó, có chút đăm chiêu khẽ gật gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia ngu xuẩn trong suốt ]
Thẩm Nghi khẽ cắn môi.
Tới rồi! Lại tới rồi!
Loại cảm giác quen thuộc đã lâu chưa từng thể nghiệm này lại tới rồi.
[ Năm thứ ba, ngươi đã đọc thuộc lòng đống văn tự bên trên đó, nhưng trong đầu vẫn đầy mờ mịt, rõ ràng đã tu luyện qua nhiều loại khinh công, nhưng rõ ràng là những thứ được ghi chép trên cuốn sách này hoàn toàn không giống với những gì ngươi đã từng đọc được ]
[ Năm thứ hai mươi hai, ngươi đứng lên, hai chân không hề nhúc nhích, chỉ hơi nhắm mắt lại, cảm nhận một cơn gió mát vừa thổi qua thân thể. Ở thời điểm lại một lân nữa mở mắt ra, ngươi đã xuất hiện tại vị trí cách chỗ vừa nãy hơn ba trượng, trong mắt xẹt qua một tia kinh hãi. Đây đâu phải là khinh công? Rõ ràng là phương pháp na di mà? Nhưng ở thời điểm ngươi thử lại một lần nữa, đã không cách nào tìm được thứ cảm giác vừa rồi ]}
[ Năm thứ bốn mươi bảy, sau nhiều năm thử nghiệm, rốt cục tâm trạng nóng nảy của ngươi cũng bình tĩnh lại, ngươi xoay người muốn đi về nhà, vừa tiến lên một cước, bỗng nhiên thân hình lại hóa thành một cơn gió mát, trực tiếp xuất hiện ngoài mười trượng ]
[Tiêu Dao Thừa Phong Quyết tiểu thành ]
Đột nhiên, Thẩm Nghi lại có cảm giác tiếng gió vốn rất nhỏ bên tai bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Dường như cả người hắn đã dung hòa vào hoàn cảnh bốn phía, trở nên càng thêm nhẹ nhàng... Dường như chỉ cần thần niệm khẽ động, là hắn có thể thuận gió bay lên.
Thậm chí vũng ngọc lộ trong khí hải cũng bắt đầu lưu chuyển không hề tuân theo ý nghĩ chủ quan của hắn.
Mãi cho đến khi những dòng nhắc nhở lại tiếp tục lướt qua trên giao diện trước mắt, hắn mới phục hồi lại tinh thần từ trong loại cảm giác ngẩn ngơ này.
Thọ nguyên của yêu ma vẫn đang tiếp tục trôi đi, nhưng tiến triển vẫn chậm chạp như cũ.
Với vốn kiến thức về võ học của Thẩm Nghi ở thời điểm hiện tại, thì thật ra hắn đều đã vô cùng quen thuộc với phần lớn những loại chiêu thức hoặc phương pháp điều động khí tức thông thường rồi, nhưng rõ ràng là loại thân pháp Ngưng Đan cảnh này đã vượt ra khỏi phạm trù thông thường ấy rồi.
Nó càng giống như bản lĩnh cưỡi mây đạp gió của những vị Thần Tiên trong tiểu thuyết vậy...
Có lẽ so sánh như vậy thì hơi khoa trương quá mức, nhưng hắn dám khẳng định là loại bản lĩnh có thể hóa thân thành gió này, tuyệt đối không thể tính là khinh công.
Chẳng trách Yến Hành Không kia chỉ còn lại một chân, vẫn có thể chạy nhanh như vậy.
Và có lẽ nguyên nhân chân chính khiến đối phương không thể nhúc nhích được, vốn không phải vì hắn đã đánh nát hai chân của đối phương, mà là một chưởng phong bế khí hải cuối cùng kia.
Đột nhiên, tiếng gió bên tai đều biến mất.
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bảng thông báo vừa xẹt qua một dòng nhắc nhở cuối cùng.
[ Năm thứ bảy trăm ba mươi hai, ngươi biến mất tại chỗ, nhưng rất nhanh lại xuất hiện. Dù dưới chân chưa từng di chuyển nửa tấc, nhưng trong lòng ngươi lại rất rõ ràng, chỉ cần ngươi nguyện ý, thì trong nháy mắt đó, ngươi hoàn toàn có thể xuất hiện tại vị trí cách nơi này hơn trăm trượng. Hiện giờ, ngươi không còn điều khiển cơn gió nữa, mà bản thân ngươi chính là một cơn gió tiêu diêu tự tại rồi ]
[Tiêu Dao Thừa Phong Quyết, viên mãn! ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: Hai ngàn sáu trăm bảy mươi lăm năm ]
Ở thời điểm hiện tại, khắp nơi trong tòa sơn cốc âm u bừa bộn kia đều tràn ngập một mùi tanh gay mũi. Thanh Tịnh đạo nhân ngồi xổm bên cạnh cái ao màu bích ngọc, nhìn nước ao bị yêu huyết nhuộm đỏ, tùy tiện rửa đống bùn đất đang dính trên tay.
Lão già Thuân Dương này, mai táng người thì cũng thôi đi, lại bắt lão phải dùng tay?
Rõ ràng lúc trước, chính lão già kia muốn đâm một kiếm về phía Yến Hành Không, tới hiện giờ, lại bày ra bộ dáng tâm tư nặng nề, là cho ai xem chứ?
Ý niệm tới đây, Thanh Tịnh đạo nhân chợt quay đầu nhìn về phía nấm mồ xa xa, trong đôi mắt cũng xẹt qua một tia cảm khái.
Thực sự khi trông thấy cái chết thê thảm của phu nhân Yến Hành Không, trong lòng lão lại có vài phần thấu hiểu đối với hành động của tên đạo tặc này. Nếu đổi lại người thân cận nhất của lão bị đối đãi tàn nhẫn như vậy, trong lúc khí huyết xông lên đầu, chỉ sợ ngay cả lão cũng sẽ mất đi lý trí.
Đáng tiếc... thấu hiểu thì thấu hiểu, nhưng Trấn Ma ti đặt ra quy củ nghiêm ngặt như vậy, chỉ vì ngăn ngừa, không cho những tình tiết bi thảm tương tự như thế phát sinh thêm.
Thanh Châu này, đâu phải chỉ một mình Yến Hành Không kia có thê tử?
May mà lúc sắp chết, gã còn có thể tận mắt nhìn thấy kẻ thù của mình bị giết chết ngay trước mặt. Đây là chuyện tốt mà bao nhiêu người trong giang hồ có liều cả tính mạng cũng không đánh đổi được.
Thậm chí sau khi chết, gã còn được chôn cùng phu nhân của mình, chẳng trách trước đó, gã lại mỉm cười thoả mãn như vậy.
"Chắc cũng gần đủ rồi." Thuần Dương Tử nghiêm túc khắc tên của mình lên tấm bia đá trước mặt.
Bọn họ đã nhận lời với người ta, dù đối phương chết rồi, còn suýt chút thì hại chết cả mình, nhưng vị lão nhân này vẫn thực hiện lời hứa cực kỳ tận tâm tỉ mỉ, không một chút qua loa.
Sau khi cắm bia mộ vào sâu trong mộ phần, lão vỗ vỗ tay nói: "Được rồi, trở về đi, lân này trở về ta nhất định phải bế quan thêm một thời gian nữa, tranh thủ trước khi thọ nguyên hao hết, đột phá Lưỡng Nghi chân ý tới đại thành, cũng coi như đã hoàn thành xong một cái tâm nguyện."