Chương 252: Ai Là Khương Thu Lan?
Chương 252: Ai Là Khương Thu Lan?Chương 252: Ai Là Khương Thu Lan?
"Tiêu tiền bối, có chuyện gì có thể nói thẳng."
Thông qua quá trình đuổi bắt Yến Hành Không, Thẩm Nghi đã học được rất nhiều kinh nghiệm tróc yêu nhân từ trên người đối phương, hơn nữa, cả nhóm đi đoạn đường dài như vậy, còn xả thân lao vào nguy hiểm, ngay cả hai vị lão đạo sĩ cũng có thu hoạch, nhưng nữ nhân này lại không cầm một thứ gì.
Nếu đối phương thật sự có phiền toái thì cứ nói thẳng ra, dù chưa chắc đã có thể thuyết phục được người khác nghe theo lời mình nói, nhưng cũng không cần phải do do dự dự như vậy.
Tiêu Sắc Vi vừa mới liếc mắt nhìn hắn, đã vội vàng thu tâm mắt lại, ngượng ngùng nói: "Ta muốn hỏi ngươi có khát không."
"..." Thẩm Nghi lặng lẽ lườm nàng một cái.
Nàng đường đường là tiền bối tróc yêu nhân, sao còn ngại ngùng hơn cả Lâm Bạch Vi kia nữa? Họ Lâm kia lúc đói bụng còn biết kêu mình muốn ăn cơm, khi thấy lạnh sẽ tự mình tìm y phục mặc, thoạt nhìn thông minh hơn nàng này rất nhiều.
Đúng vào lúc này, chiếc chuông bạc của hai người bọn họ lại đồng thời run lên.
Thẩm Nghi đưa tay lướt nhẹ qua chiếc chuông bạc bên hông, rất nhanh, trên mặt đã lóe lên một tia thất vọng.
Vốn tưởng rằng chuông rung là có tin tức của Đại Yêu, ai ngờ lại là mẩu tin nói chuyện phiếm của một vị tróc yêu nhân nào đó quá mức nhàm chán phát ra.
Nhưng nhờ mẩu tin này, Tiêu Sắc Vi đã lấy lại được tinh thần từ trong lúng túng, và khác với Thẩm Nghi, hình như nàng cảm thấy rất hứng thú với nội dung tin tức ấy: "Khương Thu Lan rời khỏi Lâm Giang quận rồi?"
Chỉ trong nháy mắt khi nghe được lời này, hai lão đạo sĩ phía đối diện lập tức ngồi thẳng người lên, còn lặng lẽ vểnh tai nghe ngóng.
Thẩm Nghi thu vẻ mặt của hai lão đầu kia vào đáy mắt, chợt có chút tò mò hỏi: “Ai là Khương Thu Lan?”
Lời này vừa nói ra, cả buồng xe đều rơi vào yên tĩnh.
Ba người còn lại lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Thuần Dương Tử là người thẳng thắn nhất, lão trực tiếp trừng to mắt như vừa nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó, rồi lúng ta lúng túng nói: "Thẩm đại nhân chưa từng nghe qua cái tên này?' Trên thực tế, là người của Trấn Ma tỉ lại không biết Khương Thu Lan, câu chuyện này cũng buồn cười giống như một người đọc sách mà không biết viết chữ vậy.
Ngay cả Tiêu Sắc Vi vốn đã sớm hiểu rõ Thẩm Nghi, nhưng giờ phút này cũng có chút choáng váng. Bởi vì không nói đến những thứ khác, chỉ bàn đến chuyện Thẩm Nghỉ từng ở lại nha môn Trấn Ma Ti hai tháng thôi, đã đủ để hiểu tình huống này cực kỳ có vấn đề rồi, vì một người ở trong nha môn Trấn Ma ti hai tháng sao có thể hoàn toàn không biết gì về Khương Thu Lan?
Huống chi...
Mí mắt Tiêu Sắc Vi thoáng giật giật hai cái: "Nàng được Trần lão gia tử mời đến Lâm Giang quận phục yêu, Trân lão gia tử không nói cho ngươi biết sao?"
Nếu nàng nhớ không lầm, hình như thanh niên trước mặt này vốn tự xưng là tùy tùng dưới trướng Trần Càn Khôn đại tướng...
"Không quá quen thuộc." Thẩm Nghi lắc lắc đầu, nói đúng sự thật cho nàng biết.
Bởi vì tổng cộng, hai người bọn họ chỉ gặp nhau đúng một lần, mà lần gặp nhau trực tiếp ấy, hắn còn chẳng nói một câu nào. Ừm... lúc ấy hắn chỉ lo cầm Giao Đan đi, hoàn toàn không có tâm tư dư thừa đi hỏi thăm lão đầu nọ.
Loại chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm, phàm là Thiên Tướng đi Thanh Phong sơn đều biết cả.
Thanh Tịnh đạo nhân nghe vậy, vội vàng lên tiếng giải vây: "Không quen biết là chuyện rất bình thường, toàn bộ Thanh Châu cũng không có mấy người quen biết Khương đại nhân. Đám yêu ma tương đối thân với nàng, đáng tiếc đã chết gần hết rồi."
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của người thanh niên kia, đột nhiên trong lòng Tiêu Sắc Vi lại có thêm vài phần vui mừng.
Nghe đến đây, Thẩm Nghi mới phát hiện, dường như mấy người kia đã hiểu lầm cái gì rồi, nhưng hắn cũng không đi giải thích, so với một võ phu nổi danh, hắn càng cảm thấy hứng thú với con yêu ma của Lâm Giang quận kia hơn: "Mời nàng đi hàng phục loại yêu ma gì?”
Chỉ một con Sơn Quân còn lâu mới đủ để thỏa mãn khẩu vị của Thẩm Nghi, nếu thời cơ thích hợp, hắn cũng không ngại đến Lâm Giang quận nhặt chỗ tốt một phen, có thể lấy được nội đan của con yêu ma kia là tốt nhất.
"Hắn là ngươi cũng biết chuyện Thanh Phong sơn bị diệt môn?" Hiện giờ, Tiêu Sắc Vi đã hoàn toàn quen với dáng vẻ không rành thế sự của đối phương, may mà đến cuối cùng thanh niên kia cũng gật đầu. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục nói: "Lúc trước, Trần lão gia tử chém Giao Quân của Dương Xuân giang, lại tiêu diệt chưởng môn và Tổ Kiếm của Thanh Phong sơn, đang lúc ngài muốn rời đi, đột nhiên trên núi xuất hiện khí tức của một con yêu ma ít nhất cũng đạt đến Thành Đan cảnh rồi."
Hai lão đạo sĩ bên cạnh nghe đến say sưa mê mẩn, đột nhiên lại mở miệng nghi ngờ hỏi: "Nếu là yêu ma Thành Đan cảnh thì đâu cần Khương đại nhân ra tay?"
Tiêu Sắc Vi liếc mắt nhìn hai người kia, nhẹ giọng giải thích: "Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, vấn đề là con yêu ma kia không hề che giấu khí tức, hiển nhiên là đang khiêu khích Trần lão gia tử. Nhưng ở thời điểm ngài tế Âm Thần ra chuẩn bị trừ yêu, thì đột nhiên khí tức nọ lại lập tức biến mất không còn thấy nữa."
"Na di chi pháp!" Thuần Dương Tử bật thốt lên một câu, vẻ mặt khẳng định chắc nịch: "Có thể trực tiếp thoát khỏi quá trình lùng bắt của Trân tướng quân, ít nhất cũng là Đại Yêu có thể sánh ngang với Ngưng Đan viên mãn, thậm chí là Bão Đan cảnh cũng không phải không có khả năng."
"Trân lão gia tử cũng nghĩ như vậy." Tiêu Sắc Vi gật gật đầu, chợt phát hiện thanh niên bên cạnh lại một lần nữa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trực tiếp rơi vào trâm mặc.
Mọi người nhìn vào thì nghĩ người kia đang trâm ngâm suy nghĩ, nhưng trên thực tế, một tia bất đắc dĩ lại vừa xẹt qua bên trong một đôi mắt đen nhánh ẩn dưới mái tóc của Thẩm Nghi.
Phương pháp na di...
Có thể so với Ngưng Đan viên mãn...
Rõ ràng là đám người này suy đoán cả quá trình thì sai bét, nhưng đưa ra kết luận lại đúng toàn bộ rồi?
Bởi vì rất có khả năng con yêu ma đột ngột xuất hiện ở Thanh Phong Sơn kia, chính là hắn, lúc vừa mới ngưng luyện ra Thiên Yêu ngoại đan.
Má nó, chỗ tốt này có cho hắn cũng không dám nhặt đâu.