Chương 253: Ngươi Định Đi Tìm Sơn Quân?
Chương 253: Ngươi Định Đi Tìm Sơn Quân?Chương 253: Ngươi Định Đi Tìm Sơn Quân?
Phủ Trấn Ma tướng quân, Đình Dương thành.
Mấy tên giáo úy thủ vệ vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, là lập tức thu hồi vẻ mặt lạnh lùng, nặn ra một nụ cười nói: "Dương ca, sao đột nhiên trở về rồi?"
“Tránh ra, tránh ra. Dương Quý khoát khoát tay nói với bọn họ một, hoàn toàn không dám sơ suất điều gì, sau khi ngừng hẳn xe ngựa lại, mới đứng ở bên cạnh chờ.
Ngay sau đó, mấy người đang ngồi bên trên lục tục đi xuống xe ngựa, mỗi khi nhìn thấy một gương mặt, sắc mặt của mấy tên giáo úy kia lại nghiêm túc thêm vài phần.
Dù hai lão đạo sĩ kia đang lộ vẻ mặt vui vẻ hiếm thấy, thoạt nhìn không có hình tượng cao nhân gì, nhưng đám giáo úy kia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của hai người bọn họ.
Đây chính là hai vị trưởng lão Thuân Dương Thanh Tịnh của Bạch Vân quan, nếu Du tướng quân ở trong phủ, thậm chí bọn họ còn có tư cách được ngài tự mình tiếp đãi.
Tiếp theo là Tiêu đại nhân cùng với thanh niên tuấn tú lúc trước.
Điều duy nhất làm cho người ta nghi hoặc, chính là không hiểu vì sao hai vị trưởng lão uy danh hiển hách ấy lại có vẻ tôn kính với thanh niên kia như vậy...
"Đi chuẩn bị mấy gian phòng, cũng thuận tiện sai người đưa phong thư này đến Thanh Châu Trấn Ma ti, lại cắt cử một người đi báo tin cho Du tướng quân, nói là Thiên Khung Phá Nhật Cung đã được tìm về rồi." Tiêu Sắc Vi lập tức lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ.
Trong lá thư nàng giao cho mấy người này có viết chi tiết vê chuyện của Yến Hành Không. Về phần cuối cùng, bên trên đối đãi với Bình Sa cốc kia như thế nào, lại phải xem tâm trạng của vị A Thiên bà bà đang "Tạm thời" đảm nhiệm vị trí Tổng binh như thế nào đã.
Vừa nghe chuyện liên quan đến chính sự, mấy tên giáo úy trước mặt vội vàng nhận lệnh.
Khoảng một chén trà sau, đã có người đưa Thẩm Nghi vào một tòa biệt viện.
"Có gì cân, ngài cứ thông báo một tiếng là được." Vị giáo úy này cũng không rõ thân phận của thanh niên trước mặt, nhưng nhớ đến thái độ của mấy người vừa rồi, trong lời nói không khỏi nhiều thêm vài phần cung kính.
"Đa tạ." Thẩm Nghi cất bước đi vào trong phòng.
Đợi cho đến lúc người nọ rời đi, hắn mới đóng cửa lại, ngôi xuống mép giường, bắt đầu chìm vào nội thị, quan sát Thiên Yêu ngoại đan bên trong khí hải.
Lần này, hắn đối phó với Khổng Tước Đại Yêu hoàn toàn dựa vào Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung, cho nên phần tu vi đang tích trữ trong viên ngoại đan này cũng không thay đổi.
Hiện giờ, trong chiếc chuông bạc của hắn vẫn còn thừa lại ba viên Yêu Đan, theo thứ tự là Hổ Đan lần trước dùng còn lại, cùng với nội đan của hai con Khổng Tước.
Để bảo đảm Dung Nhật Bảo Lô có thể trấn áp được càng nhiều tu vi hơn, Thẩm Nghi cẩn thận lựa chọn lấy Hổ Đan ra tiến hành thử trước, tu vi còn lại trong đó không nhiều, hẳn là sẽ không phát sinh rắc rối.
Sau khi hắn lấy Thiên Yêu ngoại đan ra ngoài, lực hấp thu bá đạo lúc trước lại xuất hiện một lần nữa.
Thẩm Nghi quan sát nó hút tu vi mà trong lòng cũng có chút cảm khái.
Người ta nhận được Yêu Đan, còn phải phối hợp với bảo thực để luyện chế thành đan dược trước, sau đó trong khi khắc khổ tu hành, thì lấy bảo dược ra tương trợ, nhằm đẩy nhanh quá trình tu luyện. Còn Thiên Yêu ngoại đan của hắn lại trực tiếp cưỡng ép hút lấy tu vi của những con yêu ma khác chỉ trong nháy mắt, chiếm lấy cho mình dùng.
Thủ đoạn thô bạo như thế, có để lại một chút di chứng cũng là điều bình thường.
Sau khi Hổ Đan triệt để hao hết, tu vi tích trữ bên trong ngoại đan cũng đầy được sáu phần.
Thẩm Nghi thu hồi ngoại đan vào trong khí hải, mới phát hiện Dung Nhật Bảo Lô bên kia hoàn toàn không có phản ứng, trong lòng như có thêm sức mạnh, hắn lập tức lấy viên sô đan của Khổng Cảnh ra, vẫn là mỗi lần gia tăng thêm một phần, sau đó thả lại vào trong cơ thể, thoáng cảm nhận phản ứng của Dung Nhật Bảo Lô một phen.
Mãi cho đến khi viên sô đan này cũng hao hết, tu vi chịu tải bên trong ngoại đan đã đạt đến tám phần rưỡi rồi.
Đến đây, rốt cục những đường kinh mạch màu đỏ sậm cấu tạo nên Dung Nhật Bảo Lô cũng thoáng rung động một hồi, hơi lộ ra vài phần lực bất tòng tâm.
"Có vẻ như đây chính là cực hạn của nó."
Thẩm Nghi thoáng điều chỉnh hô hấp, chỉ kém một phần rưỡi cuối cùng là có thể hoàn toàn lấp đầy Thiên Yêu ngoại đan, tương đương với hắn chân chính có được tu vi yêu lực của Ngưng Đan cảnh viên mãn.
Hơn nữa, còn là tu vi có thể không ngừng dùng Yêu Đan tiến hành bổ sung. Tăng lên nhiều như vậy, hẳn là dư sức giết một con Sơn Quân kia rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lại lấy sợi khí tức màu vàng từ trong chiếc chuông bạc kia ra, cẩn thận xem xét chốc lát, ánh mắt lập tức nhìn về phía Nam.
Âm ầm.
Đột nhiên một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyên đến kèm theo đó là lời hỏi thăm của một nữ nhân: "Ta có thể vào không?"
Sau khi nhận được hồi âm của Thẩm Nghi, Tiêu Sắc Vi đã thay một bộ áo hồng mới tinh đẩy cửa bước vào, khi ở trên người nàng, loại màu sắc khá là thu hút người khác này lại không lộ ra vẻ đột ngột.
"Thật vất vả mới được trở về một chuyến, ngươi có muốn đi vào trong thành hay không... Nàng có chút chờ mong ngước mắt lên, sau đó lại nhìn thấy khí tức của Sơn Quân đang quấn trên đầu ngón tay thanh niên nọ. Một tia kinh ngạc thoáng xẹt qua trên khuôn mặt quyến rũ của nàng.
Thẩm Nghi khéo léo từ chối lời mời của đối phương: "Lần sau đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai phải rời khỏi Đình Dương thành rồi."
Lời nói lúc trước của Du tướng quân vẫn còn quanh quẩn bên tai, cần phải bảo toàn bản thân trong thời loạn thế, bởi vậy trước khi có đủ thực lực để cho mình an tâm, tạm thời hắn còn không có tâm tư gì khác.
"Ngươi định đi tìm Sơn Quân?" Tiêu Sắc Vi hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại bận rộn như vậy.
Từ lân đầu gặp gỡ thanh niên kia cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa từng trông thấy Thẩm Nghi nghỉ ngơi một ngày nào, bởi vì nếu không phải hắn đang giết yêu, thì khẳng định là hắn đang trên đường đi giết yêu rồi.