Chương 254: Ta Luôn Có Cảm Giác Nó Đang Nhớ Thương Ta!!!
Chương 254: Ta Luôn Có Cảm Giác Nó Đang Nhớ Thương Ta!!!Chương 254: Ta Luôn Có Cảm Giác Nó Đang Nhớ Thương Ta!!!
Nhưng Thanh Châu còn có Tổng binh, còn có mười hai Trấn Ma đại tướng, cùng với kim linh tróc yêu nhân... không cần biết thế nào, thì cái mầm tai vạ kia cũng không thể trực tiếp rơi vào trên người một thanh niên trẻ tuổi, lại cực kỳ có thiên phú như hắn được.
"Ta luôn có cảm giác nó đang nhớ thương ta." Thẩm Nghi chậm rãi đứng dậy, bình thản nói.
Suy cho cùng, hành động lúc trước của hắn cũng tương đương với cho con yêu ma kia đoạn tử tuyệt tôn rồi. Đổi vị thế để suy nghĩ một chút, nếu hắn là đối phương, thì khẳng định là lúc này hắn đã ẩn núp trong bóng tối từ lâu rồi, chỉ chờ cơ hội đến là nhân lúc kẻ thù kia còn đang say ngủ, dứt khoát đâm một đao vào ngực đối phương.
Nghe hắn nói câu này, trong mắt Tiêu Sắc Vi lại hiện lên một chút áy náy: "Ta... thực ra lúc đó ta không nói thật, sợi khí tức này chỉ đơn thuần là thù lao cho ngươi mà thôi, còn chuyện chém giết Sơn Quân, đó là điều không thể."
Dường như nàng khá là sợ Thẩm Nghi sẽ tức giận, bởi vậy vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên, sau khi phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh không gợn sóng, đáy lòng mới thoáng chìm xuống một chút, để tiếp tục mở lời: "Hiện giờ, hẳn là nó đã chạy trốn đến lãnh địa yêu ma bên ngoài Lâm Giang quận rồi."
"Vì sao lại không thể?" Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn nàng, đáy lòng vừa dâng lên vài phần thú vị.
Lúc trước ở Vĩnh An thành, rõ ràng là nữ nhân này còn vô cùng cao ngạo, nhưng hiện tại, nàng lại để lộ ra dáng vẻ nơm nớp lo sợ như vậy, thực sự đã làm hắn có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Về chuyện đi lãnh địa yêu ma, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này rồi, chỉ cần đừng gặp phải Yêu Quân Bão Đan cảnh... mà dù có gặp phải thật, thì trong tay đang nắm giữ môn bộ pháp Tiêu Dao Thừa Phong Quyết đã đạt đến viên mãn, hắn vẫn có cơ hội chạy trốn.
"Bởi vì bên ngoài Lâm Giang quận vốn là địa bàn thuộc về Bạch Lộc. Lúc trước khi Sơn Quân rời đi, nó từng nói qua sẽ đi đầu nhập dưới trướng con yêu ma ấy, Bạch Lộc Yêu Quân là nghĩa huynh của nó, sẽ không trơ mắt nhìn ngươi giết nó đâu."
Nói ra cái tên này, vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Sắc Vi lại có thêm một chút sợ hãi: "Bạch Lộc là Yêu Quân Bão Đan cảnh chân chính, nó đã làm vô số chuyện ác ở Thanh Châu, nhưng vẫn có thể sống đến ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là thứ chúng ta có thể đối phó được."
Nàng phát hiện thanh niên kia đang cẩn thận lắng nghe lời mình nói, không có một chút ý tứ khinh thường nào, nhưng luồng khí tức của Sơn Quân vẫn một mực lưu chuyển trên đầu ngón tay hắn, không định thu về.
"Nếu ta nhớ không lầm..." Thẩm Nghi nhìn ra ngoài cửa, hiếu kỳ nói: "Hình như Lâm Giang quận ở hướng đó."
Hắn nói xong, lại đưa luồng khí tức trong tay qua.
Tiêu Sắc Vi hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh, nàng đã hiểu được ý của đối phương, và nhẹ nhàng vươn tay tới, tiếp nhận luồng khí tức kia, cẩn thận cảm nhận một phen. Ngay lập tức, một tia xấu hổ lại xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của nàng, chỉ nghe nàng thấp giọng nói: "Ta thật ngu ngốc, yêu ma hăm dọa một câu mà cũng tin."
Bởi vì phương hướng mà luồng khí tức nọ đang chỉ dẫn lại bất ngờ nằm ở bên ngoài Đình Dương quận, cũng chính là phương hướng Khê Thai sơn.
"Cũng chưa chắc." Thẩm Nghi lại lắc lắc đầu cắt ngang lời nàng.
Con Sơn Quân này đã mất đi nhi tử, lại không nhanh chóng tìm chỗ nương tựa, cũng không tìm đến hắn báo thù, mà ở thời điểm hiện giờ, Du tướng quân đang bị Yêu Quân Bão Đan cảnh kiềm chế, không có mặt tại Đình Dương thành.
Như vậy, nó đang chờ điều gì?
Thẩm Nghi không có tâm trạng đi suy đoán ý nghĩ của một con yêu ma, mà xét cho cùng, chỉ cân không nghĩ ra thì cứ dứt khoát quy hết mọi hành vi của nó là đang lên kế hoạch muốn gây rối đối với hắn là kiểu gì cũng đúng.
Đã như vậy, đương nhiên hắn phải tiên hạ thủ vi cường.
Sáng sớm hôm sau, Thuần Dương Tử đang định đến cửa nói lời tạm biệt, lại phát hiện toàn bộ giáo úy trong phủ Trấn Ma tướng quân đều có vẻ vội vội vàng vàng.
Lão tò mò đi dạo hai vòng, vất vả lắm mới nhìn thấy Tiêu Sắc Vi, ai dè đối phương lại chính là nguyên nhân khiến cho bầu không khí của nơi này trở nên căng thẳng như vậy.
Từng mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống, nhóm Thiên Tướng giáo úy lập tức xoay người rời khỏi phủ đệ.
"Cách mỗi hai trăm dặm, phải cắt cử hai vị giáo úy lão luyện trú đóng trên đường đi, nhớ là ngày đêm thay phiên nhau truyền tin quay về."
"Nói cho Du tướng quân biết chuyện này, xin ngài ấy hãy cố gắng hết mức để di chuyển về gần Khê Thai sơn hơn, nhưng đương nhiên là dưới tình huống không làm ảnh hưởng đến đại cục."
"Nếu có bất cứ tình huống gì ngoài ý muốn phát sinh, ta sẽ dùng chuông thông báo cho tróc yêu nhân.
Thuân Dương Tử nghe vậy, trong đầu có chút choáng váng. Lão vội vàng tiến lên chừng hai - ba bước, nghi hoặc dò hỏi: "Tiêu đại nhân, Đình Dương quận đã xảy ra chuyện sao? Có cần bần đạo đi tới hỗ trợ hay không?”
Theo lý mà nói, Trấn Ma ti làm việc, nhóm nhân sĩ giang hồ như bọn họ nên chủ động tránh né đi, nhưng mấy ngày trước, mấy người vừa cùng nhau đối mặt với Đại Yêu khủng bố, lão hỏi thêm một câu cũng không lộ vẻ đột ngột.
Tiêu Sắc Vi phất tay cho những người còn lại lui ra, lúc này mới xoay người nói: "Cũng không phải là Đình Dương quận, chỉ là chúng ta có nắm giữ khí tức của một con Sơn Quân, Thẩm đại nhân đang định ra tay, thử chém chết nó trước khi rời khỏi nơi này."
Thuần Dương Tử nghe vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, lại nhớ đến lời Tiêu Sắc Vi vừa nói, vội vàng hỏi thêm: "Là con mãnh hổ Ngưng Đan viên mãn ở Khê Thai sơn?"
Đêm qua, Thanh Tịnh đạo nhân lén lút nói cho lão biết Thanh Châu này sắp loạn, và Thẩm đại nhân chính là đòn sát thủ do Tổng binh bày ra. Khi ấy, lão còn không quá tin tưởng, nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy, đúng là những câu Thanh Tịnh đạo nhân nói cũng có vài phần đạo lý.
Chẳng phải thế sao, bọn họ vừa từ Khổng Tước cốc trở về, thế mà người kia đã một lần nữa chủ động xuất kích, muốn tiêu diệt một con Đại Yêu khác rồi.