Chương 255: Lên Đường Đến Khê Thai Sơn!
Chương 255: Lên Đường Đến Khê Thai Sơn!Chương 255: Lên Đường Đến Khê Thai Sơn!
Phải biết rằng, từ trước đến nay Trấn Ma ti bên kia vẫn luôn lấy hành động trấn thủ duy trì và ổn định làm chủ.
Nhiệm vụ của bọn họ là cố gắng bảo vệ để cho đám yêu ma không được xâm nhập vào mười hai quận, nghĩa là chỉ cần mấy con yêu ma kia thành thành thật thật lui ra bên ngoài, thì bình thường Trấn Ma ti sẽ không lấy thân mạo hiểm, rời khỏi thành trì quen thuộc, bước vào vùng dã ngoại xa lạ kia đuổi bắt chúng nó.
"Thẩm đại nhân làm vậy là đang muốn giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp bây yêu ư?" Xích Dương Tử khẽ cảm thán một câu.
Hai người bọn họ còn phải chịu trách nhiệm mang trả cuốn võ học này về trong quan, nhưng Đình Dương quận có việc, đương nhiên bọn họ sẽ không chút do dự ra tay tương trợ, vấn đề là chuyện này xảy ra bên ngoài Đình Dương quận, bọn họ lại không có kinh nghiệm phong phú như tróc yêu nhân...
Giết gà dọa khỉ... Nghe được lời nhận xét này, Tiêu Sắc Vị chợt phát hiện ra một điều thú vị, đó là trong mắt đám người giang hồ kia, ngay cả Sơn Quân với hung danh truyền xa như vậy, cũng lập tức trở thành một con "gà" dùng để lập uy trước mặt Thẩm Nghi rồi.
Lúc trước, nàng từng đáp ứng với đối phương sẽ mời Trấn Ma đại tướng tới lược trận. Nhưng khi chân chính triển khai hành động, mọi chuyện lại khác xa với lời nói lúc trước.
Dù nàng đi vận dụng mối quan hệ cá nhân, có thể nhờ vả Du tướng quân phân ra một chút tâm tư đặt ở bên này, thậm chí đối phương còn cố gắng hết mức để tới gần Khê Thai sơn kia một chút, đợi đến khi thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo cho đối phương chạy tới... đó cũng là khả năng cực hạn mà nàng có thể làm được.
Dù sao loại hành động chủ động đi phục kích chém giết Yêu Quân này, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, sẽ làm cho toàn bộ mọi chuyện bắt đầu chuyển động theo, trực tiếp gây ảnh hưởng đến cả Đình Dương quận.
Hơn nữa, một khi Trấn Ma đại tướng đi theo con đường uẩn dưỡng Âm Thần, rời khỏi Thanh Châu, đó cũng chính là cơ hội tốt nhất để giết chết người nọ.
Vì vậy, chuyện này chỉ có thể do nàng và Thẩm Nghi đi làm. Hơn nữa trước khi đi làm, hai người còn phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Nói đơn giản là, nếu trong quá trình phục kích, mà gặp phải nguy hiểm ngoài ý liệu, có thể chống đỡ được đến lúc Du tướng quân chạy tới hay không, chỉ có thể phó thác cho số phận.
"Ta còn có chuyện quan trọng trên người, hai vị trưởng lão cứ tự nhiên đi." Tiêu Sắc Vi khách khí gật đầu, sau đó lập tức cất bước đi ra bên ngoài phủ đệ.
Thẩm Nghi đứng bên cạnh hai con yêu mã, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi cũng đi sao?"
Tiêu Sắc Vi xoay người lên ngựa, bình tĩnh đáp lại: "Dù ta không giúp được gì nhiều, nhưng lại có kinh nghiệm tìm kiếm yêu vật suốt mấy năm nay, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian cho ngươi. Hơn nữa, người nắm trong tay thủ đoạn liễm tức cường hãn như ngươi nên ẩn nấp trong bóng tối, xuất kỳ bất ý chém giết địch nhân, sau đó nhanh chóng bứt ra.'
Nói tới đây, dường như nàng lại nhớ đến quãng thời gian đối phương 'hộ tống' mình đi Hắc Thạch đàm lúc trước, mới cười nói: "Không phải lúc trước ngươi cũng dùng nó rất thuần thục đó sao, cứ làm y như vậy là được."
Với thực lực của Thẩm Nghị, giết Sơn Quân không phải vấn đề, vấn đề là giết như thế nào và cần bao lâu.
Một khi để bản thân rơi vào vũng bùn kia, muốn bứt người ra là rất khó khăn.
Thẩm Nghi cũng cưỡi lên yêu mã, bình tĩnh nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tính mạng cho ngươi. ˆ
Một khi liên quan đến chuyện tìm yêu, thì những ý kiến mà đối phương đưa ra nhất định là kinh nghiệm quý giá đã được đúc kết lại dựa trên rất nhiều tánh mạng.
"Vậy xin cảm ơn Thẩm đại nhân trước." Tiêu Sắc Vi kéo dây cương, con yêu mã tuấn dật đột nhiên giậm mạnh chân trước...
Từng tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên, hai người bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi Đình Dương thành.
Bên ngoài Đình Dương quận, tại một sườn dốc thấp cách Khê Thai sơn chừng ba trăm dặm.
Hai người buộc yêu mã vào gốc cây, lại thấy giờ phút này, hai con bán yêu vốn tuấn dật cao ngạo đang cảnh giác đưa mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh, rồi có chút bất an, không ngừng đạp đạp móng trước.
Tiêu Sắc Vi lấy chuông bạc ra, truyền tin tức đi. Rất nhanh, vị tróc yêu nhân được nàng mời tới trước đó đã trả lời.
"Đều chuẩn bị xong rồi." Tiêu Sắc Vi nghiêng mắt nhìn lại, một lần nữa hỏi thật kỹ: "Ta muốn hỏi, khoảng cách xa nhất để trong nháy mắt khi ngươi xuất toàn lực là có thể tập kích khiến cho đám yêu ma kia không thể phản ứng được là bao nhiêu?"
Trâm Nghi trâm ngâm một lát, cuối cùng mới quyết định đưa ra câu trả lời có vài phần bảo thủ: "Ba trăm trượng."
Hắn cũng không quá rõ ràng cái gì gọi là "Trong nháy mắt", nhưng tại khoảng cách này, ngay cả yêu ma Ngưng Đan viên mãn, cũng tuyệt đối không tránh khỏi nghi đao của hắn.
Động tác thả lại chuông bạc về vị trí của Tiêu Sắc Vi hơi khựng lại, một lát sau nàng mới xác định là mình không có nghe lầm.
Lực bộc phát của võ phu thối thể mạnh như vậy sao?
Ngay khi một câu nghỉ vấn bật ra trong đầu, nàng đã nhanh chóng bình ổn lại tâm thân, nhưng hoàn toàn không thấy nghi ngờ, dù khoảng cách này có liên quan đến tánh mạng của mình.
Nếu đã ra ngoài, đương nhiên phải tín nhiệm đồng sự vô điều kiện.
"Vậy thì ba trăm trượng, cũng vừa vặn sẽ không cách ta quá gân mà bại lộ tung tích." Tiêu Sắc Vi lại một lần nữa kiểm tra đống bảo cụ tìm yêu đã mang theo bên người, lúc này mới cất bước chạy về phía Khê Thai sơn.
Sơn mạch rộng lớn vô ngân, nhìn không thấy giới hạn này chính là lãnh địa thuộc về mãnh hổ, rất nhiều năm trôi qua nó vẫn là Sơn Quân của nơi đây.
Ngẫu nhiên cũng có mấy vị tróc yêu nhân nhân tự tiện xông vào dãy núi này, nhưng ngay cả khí tức của nó cũng không thể bắt được, chỉ có uổng công tặng mạng mình cho nó.
Bây giờ đã bước đến nơi đây, nhưng Tiêu Sắc Vi không hề hoảng loạn, dù khí tức của thanh niên kia đã hoàn toàn biến mất trong cảm nhận của mình, nhưng nàng lại biết rõ đối phương đang ở phía sau.
Và mỗi khi nhớ đến những động tác vô cùng thuần thục lưu loát của thanh niên khi trảm yêu, tâm trạng của nàng lại trấn tĩnh hơn vài phần.