Chương 256: Một Núi Không Thể Chứa Hai Hổ?
Chương 256: Một Núi Không Thể Chứa Hai Hổ?Chương 256: Một Núi Không Thể Chứa Hai Hổ?
Bóng cây dày đặc, núi rừng tối tăm.
Mùi tanh hôi xen lẫn với mùi lá cây hư thối có vẻ pha tạp không cảm nhận được rõ ràng, cứ không ngừng theo gió lan đến, từng hồi từng hồi.
Tiêu Sắc Vi không ngừng thúc giục món bảo cụ trong tay, lại từ trong đó phân biệt ra dấu vết thuộc về Sơn Quân, đồng thời ánh mắt nàng cũng cẩn thận đảo quanh bốn phía, ghi nhớ tất cả mọi chỉ tiết vào trong lòng.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, càng ngày nàng càng đi sâu vào trong Khê Thai Sơn.
Mặt trời dân lặn, đường nét cong cong ấy đang trở nên mờ nhạt, một tâng sương mù màu xám mỏng manh nhẹ nhàng phủ lên sắc trời.
Tới cuối cùng, trên mặt Tiêu Sắc Vi cũng lộ vẻ mừng rỡ, nàng vội vàng thông qua chuông bạc truyền âm đi: "Nó vừa xuất hiện ở đây. Căn cứ theo lời chỉ dẫn của bảo cụ, thì vị trí của nó nằm ở hướng Đông Nam, cách nơi này khoảng bảy mươi dặm... Nhớ cẩn thận một chút."
Cuối cùng nàng vẫn theo bản năng bỏ thêm một câu không liên quan vào lời nhắn.
Chuyện của nàng đã làm xong, nếu còn tiếp tục đi theo sau, thì ngoại trừ mang thêm phiền phức đến cho hắn, cũng chẳng mang lại một chút tác dụng gì.
Hơn nữa, một tay đao phủ đang lặng yên không một tiếng động, ẩn núp trong núi sâu, hoàn toàn không cần một người có thể làm bại lộ vị trí của hắn, đi theo trợ giúp.
Cho nên, rời khỏi Khê Thai sơn chờ đợi tin tức của Thẩm Nghi, mới là chuyện mà kế tiếp nàng nên làm.
Bốn phía vẫn không có một chút động tĩnh gì, chỉ có tin tức truyền đến từ trong chiếc chuông bạc thông báo cho nàng biết, thanh niên nọ đã rời đi: "Vất vả rồi."
Một cơn gió nhẹ lướt qua mảnh núi rừng âm u trước mắt, đột nhiên gió ngừng, một bóng người mặc áo đen xuất hiện, thân thể hắn như hòa vào bóng đêm, đang lặng lẽ đứng yên trên đầu cành.
Sắc mặt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại trào dâng một tia khó chịu.
Đương nhiên, cảm giác này không đến từ chuyện hắn tạm biệt Tiêu Sắc Vi, lần đầu rời khỏi Thanh Châu một mình đi chém yêu, kỳ thật hắn rất thích hành động một mình.
Ánh mắt hắn đảo qua khu rừng núi rộng lớn trước mặt, giống như đang đi tuần tra lãnh địa của mình.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, hắn luôn có cảm giác địa bàn vốn thuộc về mình này lại bị đang một thứ khác xông vào. Và loại cảm giác không vui đến từ bản năng này, đã mơ hồ làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
"Một núi không thể chứa hai hổ?" Thẩm Nghi thu lại tâm thần, cố gắng tìm ra một lý do để giải thích cho cảm giác quái lạ trong lòng này.
Sau khi hắn thúc giục Quy Tức Quyết đến cực hạn, lại toàn lực thi triển Tiêu Dao Thừa Phong Quyết, thân hình lập tức hóa thành một cơn gió mát tiêu tán trong rừng. Có hai loại năng lực kia phụ trợ, lại cộng thêm thần thông thiên phú của Sơn Quân, có thể nói là ở trong Khê Thai sơn này, Thẩm Nghi như đi vào chỗ không người, không có bất cứ một sinh vật nào có thể cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, cũng như phát hiện ra hắn vừa đi ngang qua.
Bởi vậy, dù bản thân đang cố ý ẩn nấp thân hình, hắn vẫn dùng một loại tốc độ cực kỳ doạ người, để nhanh chóng tới gần vùng đất vừa được Tiêu Sắc Vi chỉ điểm.
Đúng lúc này, chiếc chuông bạc bên hông thoáng sinh ra một hồi rung động rất nhỏ, từ bên trong truyên ra một giọng nói cực kỳ nghiêm túc của nữ nhân.
"Dừng lại trước đã, ta vừa phát hiện ra điểm không thích hợp, cho ta một chút thời gian.
Thẩm Nghi hơi nhíu mày, nhưng vẫn lập tức dừng lại, bóng người một lần nữa lặng yên biến mất tại chỗ.
Đối với lời nhắc nhở của đồng sự, đặc biệt là một đồng sự có nhận thức cực sâu đối với thực lực của mình, hắn vẫn rất coi trọng.
Không có kéo dài quá lâu, chiếc chuông bạc bên hông lại có truyền ra tin tức: "Ta phát hiện ra tung tích của con Yêu Quân Ngưng Đan viên mãn thứ hail"
Thẩm Nghi hơi nhíu mày, hắn bắt đầu hồi tưởng lại chút biến động khác thường từng xuất hiện trong lòng mình lúc trước.
"Con thứ ba...' Lần này tin tức truyền ra chỉ có nửa câu, còn mang theo tiếng gió vù vù.
Ngay lúc sắc mặt Thẩm Nghi trở nên ngưng trọng, cũng may bên trong chiếc chuông kia lại vang lên tin tức tiếp theo: "Rời khỏi Khê Thai sơn trước đi, ta bị Yêu Quân theo dõi, chờ lát nữa lại nói tỉ mỉ."
Dù nữ nhân kia đã cố gắng hết sức để biểu hiện ra bản thân đang bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn để lộ ra khí tức hỗn loạn của nàng. Vẻ mặt Thẩm Nghi càng thêm thản nhiên, lời ít mà ý nhiều nói: "Vị trí."
Chỉ là ba con Yêu Quân Ngưng Đan viên mãn, hắn không dám nói mình có thể chém giết được toàn bộ, nhưng ít nhất là dẫn theo Tiêu Sắc Vi rời đi vẫn không thành vấn đề.
Hắn lập tức rút thanh nghi đao thẳng tắp bên hông ra, rồi không chút do dự, trực tiếp điều động Thiên Yêu ngoại đan, khi dùng thứ này để thúc giục Tiêu Dao Thừa Phong Quyết, tốc độ của hắn lại một lần nữa tăng vọt thêm mấy lần, trực tiếp hóa thành một cơn cuồng phong màu đỏ tươi lao vút theo con đường cũ.
Chiếc chuông bạc bên hông yên lặng hồi lâu, rốt cục cũng vang lên. Lúc này, giọng nói bên trong đã suy yếu tới đỉnh điểm, nhưng nội dung lời nói ấy lại khiến Thẩm Nghi hơi có chút kinh ngạc.
"Là cạm bẫy... Ngươi mau trở về... Hiện giờ ta đã an toàn... miếu hoang đổ nát trên đỉnh núi..."
Tuy giọng nói của nữ nhân rất yếu ớt, chỉ còn một hơi, ngay cả tin tức truyền đi cũng đứt quãng, nhưng nội dung truyền lại vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức làm cho người ta không khỏi sinh ra một chút nghi hoặc.
Thẩm Nghi đã trở lại vị trí hai người tạm biệt lúc trước, trực tiếp tra trường đao vào vỏ, hàng chân mày khẽ nhíu.
Hắn còn chưa tới, sao lại an toàn rồi?
Hắn âm thầm chửi bậy một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Nếu chiếc chuông bạc vừa truyền tin đến không phải Tiêu Sắc Vi, thì hắn thật sự đã nảy lên nghi ngờ rằng đối phương đã bị yêu ma bắt đi, sau đó bọn chúng thiết lập cạm bãy ở chỗ này, lừa gạt hắn đi qua rồi.
Bởi vì bên trong một ngọn yêu sơn to lớn như vậy, ngay cả hắn cũng không dám cam đoan bản thân sẽ "an toàn".
Hắn là nữ nhân này vẫn đáng để tín nhiệm.