Chương 258: Thiện Tài Đồng Tử!
Chương 258: Thiện Tài Đồng Tử!Chương 258: Thiện Tài Đồng Tử!
Thẩm Nghi cũng cất bước rời khỏi ngôi miếu đổ nát ấy.
Phải biết rằng, từ khi rời khỏi Thanh Phong sơn, đã rất lâu rồi hắn không gặp phải cơ hội nhặt được món hời khiến người ta vô cùng vui sướng này, đương nhiên phải nắm bắt lấy...
Hai người cùng rời đi một trước một sau.
Khương Thu Lan thoáng quay đầu lại, dường như nàng cũng không ngờ Thẩm Nghi lại thật sự đi theo sau lưng mình.
Lại nói, ở thời điểm nàng đi ngang qua Thanh Châu thành, ngoại trừ nói chuyện sơ sài với A Thiên bà bà vài câu, cũng thuận tay lật xem bộ hồ sơ có liên quan đến Bách Vân huyện đã được nhóm giáo úy khác mang về. Nội dung trong đó bao gồm cả chuyện người này chém giết vượn đen cùng với Lưu điển lại trong huyện nha, đến cuối cùng, nàng còn đọc xong lá thư do Lâm Bạch Vi đưa tới.
Vì vậy, trong nháy mắt khi nhìn thấy thanh đao quen thuộc này, nàng đã biết thân phận và tên gọi của thanh niên đang đi theo sau lưng mình kia.
Khương Thu Lan khẽ gật gật đầu với hắn, lại lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía sau núi.
Mọi điều có thể nhắc nhở, nàng đã nhắc nhở cả rồi, bản thân nàng vốn không có thói quen đi quấy nhiễu sự lựa chọn của người khác.
Thẩm Nghi cũng không bởi vì có cao thủ ở bên cạnh, mà thả lỏng cảnh giác. Đối phương không có thu liễm khí tức, khiến hắn có thể dễ dàng cảm nhận được luồng khí thế sắc bén làm cho toàn thân người ta khó chịu kia.
Muốn phục kích rồi giết chết một vị cường giả như vậy, đương nhiên đám yêu ma thiết kế nên cái bẫy này cũng không phải lũ ngu xuẩn, khẳng định là bọn chúng sẽ có thật nhiều chuẩn bị đằng sau.
Đi nhặt lộc rơi lộc vãi thì nhặt, đừng góp cả mình vào đó là được.
Trong chuyện lần này, chỉ có duy nhất một điều vẫn làm Thẩm Nghi cảm thấy nghi hoặc, đó là ngay cả hắn cũng có phương pháp na di như Tiêu Dao Thừa Phong Quyết kia, thì một nữ nhân có tu vi cao như cô nương trước mặt, vì sao ngay cả khinh công nàng cũng không sử dụng?
Chẳng lẽ nàng dự tính đi từng bước một vượt qua khoảng cách mấy chục dặm này? Đúng vào lúc ấy, đột nhiên bên tai hắn lại vang lên một tiếng rít gió sắc nhọn.
Trong giây tiếp theo, có một bóng đen đã từ đằng xa âm ầm bay tới, lại vừa vặn rơi xuống trước người Thẩm Nghi.
Bên tai vang lên từng chuỗi âm thanh gào thét nức nở, hắn cụp mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới chân mình vừa có thêm một con hổ dài hơn trượng.
Giờ phút này, trong bụng con hổ kia có cắm một thanh trường kiếm trong suốt, phảng phất như được hàn băng ngưng kết mà thành. Ngay cả huyết tương trong cơ thể con hổ ấy cũng bị đông kết, toàn bộ thân hình nó đều phủ đầy sương lạnh, hai mắt còn nguyên vẻ sợ hãi vô cùng.
Thoạt nhìn nó nửa muốn cầu xin tha thứ nửa lại muốn chạy trốn, nhưng dưới thanh trường kiếm kia, tứ chi nó chậm chạp giấy giụa, ngay cả bộ móng vuốt sắc bén của nó cũng đang phát run.
Dường như nó đang nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng lúc trước mình còn trốn ở nơi cực xa, sao chỉ trong chớp mắt đã bị đâm xuyên thân thể, còn bị đưa đến nơi đây rồi?
"Bản quân... Khương đại nhân... không liên quan gì đến tiểu nhân! Không liên quan gì đến tiểu nhân! Đều là âm mưu của Bạch Lộc!"
Dường như Khương Thu Lan không nghe thấy những lời nó nói, nàng chỉ đưa mắt nhìn Thẩm Nghi một cái, nhẹ giọng nói: "Ta không phải tróc yêu nhân, không cần khách khí.'
Khương đại nhân?
Thẩm Nghi cảm nhận được yêu khí hùng hồn tản ra trên người con yêu ma dưới chân, dù sắc mặt hắn vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại nổi lên từng hồi gợn sóng.
Nếu hắn đoán không sai, có lẽ con hổ này chính là mục tiêu khiến hắn phải đi một chuyến này, chẳng qua... hắn không ngờ đôi bên sẽ dùng phương thức này để gặp lại.
Sau khi đã nghe hiểu ý tứ của nữ nhân kia, hắn không chút do dự, lập tức vung đao chém xuống thủ cấp của Sơn Quân, một sợi tâm huyết chui vào chiếc chuông bạc bên hông hắn. Sau đó, hắn thuần thục rạch bụng nó lấy nội đan đi.
[ Chém giết hổ yêu Ngưng Đan viên mãn, tổng thọ năm ngàn tám trăm năm, thọ nguyên còn thừa một ngàn hai trăm năm, hấp thu xong ]
Ở thời điểm thanh niên kia khom lưng lấy Hổ Đan, Khương Thu Lan đang yên tĩnh đứng bên cạnh, một tia hồi ức lại hiện lên trong mắt, khiến đôi mắt nàng hơi lập loè tỏa sáng vài phần, giống như đang muốn bù đắp một chút tiếc nuối trong lòng. Mãi cho đến khi Thẩm Nghi thu viên Hổ Đan kia vào trong chuông bạc, vẻ mặt nàng lại khôi phục như thường, nhẹ nhàng phất tay một cái, thanh trường kiếm trong bụng con hổ yêu kia đã hóa thành một chiếc châm bạc đâm vào lòng bàn tay của nàng.
"Đi thôi."
Khoảng cách ngắn ngủi chừng mấy chục dặm, Khương Thu Lan đi rất chậm, giống như đang nhàn nhã dạo chơi.
Sau khoảng nửa chén trà, tình huống giống hệt lúc trước, lại lân nữa xuất hiện.
Vẫn là hàn ý đánh úp lại, vẫn là trên không trung đột ngột có một bóng người ầm ầm đáp xuống, nhưng lần này, nhân vật chính của câu chuyện đã từ hổ yêu biến thành một con chồn tím rồi.
Lần này, ngay cả cơ hội nói chuyện nó cũng không có, đã bị thanh nghi đao dài ba thước sắc bén nhẹ nhàng lướt qua cái cổ.
[Chém giết chồn tía Ngưng Đan viên mãn, tổng thọ năm ngàn sáu trăm năm, thọ nguyên còn thừa một ngàn bốn trăm năm, hấp thu xong ]
Thẩm Nghi xoa xoa bàn tay lên lớp da lông mềm mại của con chồn tía nọ, trong lòng hơi có chút cảm khái, rốt cuộc hắn cũng hiểu được cảm giác khiếp sợ của hai vị lão đạo sĩ lúc trước là như thế nào rồi.
Ây cha, một vị thiện tài đồng tử giống như vậy, đúng là hắn nên quen biết sớm hơn.
Dù người khác không có giao diện, không thể hấp thu thọ nguyên, thì chỉ dựa vào những luồng khí huyết ở đầu quả tim của đám yêu ma này, cũng có thể đổi lấy một khoản khen thưởng xa xỉ từ trong tay tróc yêu nhân.
Đợi cho đến lần thứ ba lại có một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, thậm chí Thẩm Nghi còn phản ứng nhan đến mức không cho đối phương có cơ hội rơi xuống đất, đã chém ra một đao. Và trong lúc thu hoạch thọ nguyên, bàn tay hắn đã nhanh như cắt cắm phập vào thân thể con yêu ma nọ, lấy viên nội đan kia ra, thu vào chuông bạc của mình rồi.