Chương 259: Tiểu Yêu Vương!
Chương 259: Tiểu Yêu Vương! Chương 259: Tiểu Yêu Vương!
[ Chém giết Kim Điêu Ngưng Đan viên mãn, tổng thọ năm ngàn bảy trăm năm, thọ nguyên còn lại một ngàn hai trăm năm mươi năm, hấp thu xong ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Ba nghìn tám trăm sáu mươi hai năm ]
Lần này, Khương Thu Lan cũng không chờ hắn, đã đưa mắt nhìn về phía khu vực xa xa.
Con yêu ma Kim Điêu cuối cùng này vừa bị giết chết ngay trước mặt Bạch Lộc, dù nó đã liều mạng chạy về nơi đây, thậm chí còn trốn ở sau lưng Bạch Lộc, nhưng vẫn bị một kiếm xuyên qua.
Tại thời điểm đó, một con hươu trắng cao lớn, đang đứng thẳng bốn vó ngay giữa không trung, thân hình cực kỳ ưu nhã, cặp sừng hươu hùng tráng giống như một chiếc vương miện đẫm máu.
Nhưng giờ phút này, bên trong đôi mắt long lanh kia lại đang ẩn chứa nỗi uất ức và phẫn nộ nồng đậm đến đỉnh điểm. Đồng thời, một tiếng gầm gừ hùng hậu vang vọng khắp khu sơn cốc. Nó mở miệng, bật ra hàng đống ngôn từ thô bỉ hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài ưu nhã kia: "Mẹ nó, ta đã nói là ta chưa từng đi đến Thanh Phong Sơn! Vì sao ngươi không chịu tin ta? Lại một đường từ Lâm Giang quận đuổi theo ta đến tận Đình Dương quận này?"
"Lúc trước là đại tướng Ngọc Sơn quận muốn giết ta, bản quân thật sự không nhịn được, mới ra tay thu thập hắn. Ngoài trừ chuyện này, bản quân chưa từng trêu chọc ngươi!
"Con mẹ nó ta ăn no rửng mỹ, không có việc gì làm, lại đi trêu chọc Trân Càn Khôn làm gì?" Thanh âm như chuông đồng đại lữ [1] chấn động đến mức sơn cốc phát run, quả thật có thể nghe ra nỗi oan uổng phát ra từ nội tâm của nó.
Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Bạch Lộc, thanh trường đao trong tay đã vào vị trí, cực kỳ nóng lòng muốn thử, chỉ thiếu đứng ra dùng lời lẽ đanh thép vạch trần lời nói dối của đối phương thôi.
Khương Thu Lan không nhiều lời, chỉ chậm rãi đi về phía Bạch Lộc, mỗi khi nàng tiến lên một bước, Bạch Lộc lại không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, nơi có nửa phần khí phách của Yêu Quân Bão Đan cảnh? Mãi cho đến khi cô nương áo đen kia hoàn toàn bước vào bên trong bụng núi, rốt cuộc vẻ sợ hãi trên mặt Bạch Lộc đã biến mất, tựa như nó vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cảm khái nói: "Vốn dĩ ta không hề muốn kết thù với ngươi, là ngươi khinh người quá đáng, thế thì đừng trách bổn quân tìm người tới giúp đỡ."
Tiếng nói vừa rơi xuống, bỗng nhiên hai bên sườn núi lại rung động, vách đá xung quanh nhanh chóng nứt ra, hàng đống đá ầm ầm rơi xuống, thân núi sụp hẳn một nửa.
Một lát sau, rốt cục bên trong vết nứt, cũng để lộ ra một chiếc vương tọa bằng đá vô cùng to lớn.
Một bóng người cao chừng tám trượng, đang tựa lưng vào ghế ngôi.
Nó không phải hề hiển lộ nguyên hình, vẫn giữ nguyên hình dạng của một con người, đang dùng một tay chống hoàn thủ đại đao [2], một tay khác lại lười biếng chống cằm.
Hai chiếc sừng cong cong hướng thẳng lên trời, cái đầu trâu cực lớn dữ tợn kinh người, một đôi mắt tròn to đang nhìn xuống nữ nhân bên dưới như con sâu cái kiến.
"Khương Thu Lan, bổn vương đã nhớ nhung ngươi rất lâu rồi."
Ánh trăng ảm đạm, rơi xuống trên thân thể to lớn với những múi cơ bắp rõ ràng của Ngưu Ma, yêu khí ngập trời dần dân nhuộm một tâng sương đỏ lên toàn bộ Khê Thai sơn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi nghe thấy có một con yêu ma tự xưng là "Bổn vương, nhưng hình dáng này, dù nhìn như thế nào cũng không thấy nó có liên quan gì đến Khiếu Nguyệt Yêu Vương, hơn nữa khí tức hắn cảm nhận được từ trên người đối phương, cũng không cao hơn Khương Thu Lan một cấp độ.
Nhưng bất kể nói thế nào thì cảnh tượng trước mắt này cũng không giống như tình huống mà một tên võ phu nhỏ nhoi như hắn có thể tham gia.
Đột nhiên, Thẩm Nghi chú ý tới một lão cẩu yêu cầm trường thương trong tay, đang đứng phía dưới chiếc vương tọa cao lớn kia, chẳng qua dưới bộ thân thể to lớn của Ngưu Yêu kia làm nền, sẽ khiến người ta dễ dàng bỏ qua nó.
Khí thế do con cẩu yêu kia phát ra rõ ràng là yêu ma Bão Đan cảnh.
Thẩm Nghi lặng lẽ liếc mắt nhìn phía sau.
Đúng vào lúc này, con Ngưu Ma nọ cũng chú ý tới sự tôn tại của hắn, Chỉ thấy nó hơi vung chưởng lên, dường như hứng thú không lớn: "Ngươi đi làm thịt hắn."
Lão cẩu yêu nghe vậy, lập tức vặn vẹo cổ, tiến lên một bước. Đột nhiên Bạch Lộc đứng dậy nói: "Sao phải cần người của tiểu Yêu Vương tự mình động thủ, những thứ khác thì ta không được, chỉ có duy nhất một đặc điểm là chạy nhanh thôi, cứ để ta làm."
Phải biết rằng, yêu tộc cũng có phân chia thế lực, toàn bộ khu vực bên ngoài Thanh Châu đều là thuộc địa của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, đám Yêu Quân Bão Đan cảnh này cũng là thủ hạ của đối phương.
Tiểu Yêu Vương kia là nhân tài mới xuất hiện từ bên ngoài tới.
Bạch Lộc âm thầm cấu kết với nó là đã phạm vào kiêng kị rồi, đương nhiên nó càng không muốn bị đối phương sử dụng như một tên pháo hôi đi tới phục kích Khương Thu Lan.
Tiểu Yêu Vương nghe vậy, dường như cũng không quan tâm quá nhiều, sự chú ý của nó vẫn luôn đặt lên người nữ nhân kia: "Có cân ôn chuyện một chút không?”
Bên trong bụng núi, bộ y phục màu đen trên người Khương Thu Lan khẽ lay động, tay áo bào vung lên, bàn tay lại tùy ý buông lỏng xuống.
Mặc cho địch nhân phía đối diện là một con Tiểu Yêu Vương, gương mặt kia vẫn không hề gợn sóng, dường như đang nghiệm chứng lời nói của nàng lúc trước.
'Ở Thanh Châu này, ngoại trừ Khiếu Nguyệt Yêu Vương, ai tới cũng như nhau cả. '
Từng chiếc ngân châm từ trong cơ thể nàng châm chậm bay ra, lơ lửng giữa không trung, rồi nhanh chóng hóa thành những trường kiếm trong suốt như được ngưng kết từ hàn băng, nhìn thoáng qua ít nhất cũng có ngàn vạn chiếc.
Ngàn vạn thanh kiếm kia hội tụ thành một con Ngọc Long trên không trung, uyển chuyển xoay quanh thân thể của nàng.
"Ta cần thời gian một nén nhang."
'Xin hãy kiên trì một chút.”
[1] : đại lữ là một trong mười hai ống luật lữ, là một loại ống tre, ống ngọc hoặc ống đồng, được làm theo từng loại âm hưởng khác nhau, dùng để báo tin trên chiến trường.
[2]: hoàn thủ đại đao là thanh đại đao bên trên có những cái vòng nhỏ.