Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 260: Tiên Yêu Đệ Ngũ Thuế!

Chương 260: Tiên Yêu Đệ Ngũ Thuế! Chương 260: Tiên Yêu Đệ Ngũ Thuế!Chương 260: Tiên Yêu Đệ Ngũ Thuế!

Nghe xong lời này, tiểu Yêu Vương khẽ nhếch mép cười tự giễu. Chỉ thấy nó tùy ý đứng dậy nhưng động tác đơn giản này lại khiến cho mảnh núi rừng đại địa rung động theo quy luật. Đại đao màu bạc như thác nước bị bàn tay của nó nắm chặt lấy: "Đây chính là nguyên nhân vì sao bổn vương không đợi cho đến khi mình chính thức đột phá mới tới tìm ngươi. Bị xem thường như vậy, thật sự khiến bổn vương trắng đêm khó ngủ."

Khương Thu Lan căn bản không để ý đến ý tứ của nó, thân ở bên trong Huyền Băng Ngọc Long, nàng lại bình tĩnh quay đầu nhìn về phía thanh niên kia: "Một nén nhang, ngươi làm được không?”

Thẩm Nghi nhướng mày, chăm chú nhìn vào Bạch Lộc đang đi về phía mình, thản nhiên nói: "Hắn là... Không có vấn đề gì."

Ban đầu, mục tiêu hắn muốn đánh chết là Sơn Quân, bây giờ lại đổi thành một con Bạch Lộc Bão Đan cảnh, tuy có chút áp lực, nhưng còn chưa tới mức khiến hắn sợ hãi.

Lời còn chưa dứt, thân hình thanh niên kia đã dung nhập vào bóng đêm, hóa thành một cơn gió mát lao về phía xa trong nháy mắt. Mãi cho đến khi nhìn thấy một màn này, vẻ mặt vốn tùy ý của Bạch Lộc cũng nhiêu thêm vài phần nghiêm túc.

Ban đầu, nó còn cho rằng, đây chỉ là một chuyện ngoài lề, giải quyết dễ như trở bàn tay, bởi vậy mới muốn để cho thanh niên này chạy xa một chút, bản thân nó cũng tiện nhân cơ hội ấy thoát thân khỏi cuộc chiến tại nơi này, đến bây giờ mới phát hiện, đúng là muốn giải quyết được con mồi này, cũng phải tốn một chút sức lực...

Không do dự nữa, bốn vó Bạch Lộc đã đạp mạnh lên không trung, lao băng băng tới. Nó có thể chạy trốn liên tục dưới tay Khương Thu Lan vốn dựa vào loại tốc độ này.

Sương đỏ tràn ngập Khê Thai sơn mạch.

Một luồng sáng trắng âm ầm rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ.

Vô số những gốc cây cối xung quanh cũng bị khí thế mạnh mẽ ấy nghiền thành bột min.

Bạch Lộc phẫn nộ đạp móng, trơ mắt nhìn cơn gió mát kia lại một lân nữa bay đi xa.

Nó chưa từng nghe nói ở Thanh Châu có một nhân vật sở hữu tốc độ chạy trốn tương đương với mình. Mà ở thời điểm giờ, dường như tiểu tử kia không chỉ đang chạy trốn, là hắn đang cố ý trêu đùa nó, bởi vì thỉnh thoảng hắn sẽ cố ý dừng lại chờ đợi nó một hồi. Trên ngọn cây phía xa, Thẩm Nghi có chút nhàm chán ngáp một cái.

Ngay cả hắn cũng không ngờ, sau khi dùng Thiên Yêu ngoại đan thúc giục, Tiêu Dao Thừa Phong Quyết đã đạt đến trình độ viên mãn lại nhanh đến mức, ngay cả Yêu Quân Bão Đan cảnh cũng theo không kịp.

Nếu nhiệm vụ này chỉ đơn giản là như vậy thì đừng nói một nén nhang, chỉ cần có đầy đủ Yêu Đan bổ sung là hắn có thể chạy thẳng một mạch, dẫn con Bạch Lộc kia về tới Thanh Châu thành.

"Nếu không, cứ thử giết nó một lân xem sao?"

Ở thời điểm hiện tại, bộ nhục thân thối thể của hắn đã miễn cưỡng bước vào Ngưng Đan viên mãn, Thiên Yêu ngoại đan cũng chỉ kém một bước là đạt đến trình độ viên mãn rồi.

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Thẩm Nghi lại lần nữa biến mất tại chỗ, thuận tay lấy một viên Yêu Đan từ trong chuông bạc ra, bỏ vào trong miệng.

[ Thọ nguyên yêu ma còn thừa: Ba nghìn tám trăm sáu mươi hai năm ]

Theo quá trình thọ nguyên của yêu ma nhanh chóng giảm bớt, Thẩm Nghi vừa chú ý xem Bạch Lộc có bị mất dấu hay không, nhưng thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi cũng sẽ liếc mắt nhìn nội dung thông báo trên giao diện.

Quá trình xoá bỏ ý thức của Khổng Tước lần này đã tiêu tốn hơn ba trăm năm thọ nguyên.

Ngay khi tiếng chim tước hót vang trong đầu, viên Yêu Đan trong miệng hắn đã hóa thành một luồng yêu lực hùng hồn, nhanh chóng chảy tràn khắp thân thể.

Đến đây, Thẩm Nghi lại lấy cây Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung ra. Từ sau khi hoàn thành lột xác thứ tư, hắn đã có thể kéo cái dây cung này ra khoảng chín phần mười rồi, chỉ cần đột phá thêm một lần nữa, lực lượng thân thể của hắn lúc ấy hoàn toàn đủ khả năng kéo dây cung thành hình trăng tròn, và một mũi tên bay ra từ cây cung này vào thời điểm ấy, đã đủ uy lực làm cho Yêu Quân Bão Đan cảnh nghe mà biến sắc.

[ Năm thứ một ngàn ba trăm linh hai, Yêu Đan của chồn tím đã hao hết... ]

Tiên Yêu Cửu Thuế càng tiến lên cao, tiêu hao yêu lực càng nhiều, về phần cuối cùng, Tiên Yêu được ngưng tụ ra sẽ là ai, thì phải xem ý thức của con yêu vật nào mạnh mẽ hơn.

Lần này Yêu Đan tới tay quá dễ dàng, ngay cả Thẩm Nghi cũng không cảm thấy đau lòng. Hắn lại lấy một viên Yêu Đan khác ra bỏ vào trong miệng, cũng thuận tiện thả chậm lại bước chân, dự định cho Bạch Lộc kia một chút hi vọng.

[ Năm thứ hai ngàn sáu trăm, Yêu Đan của Sơn Quân đã hao hết... ]

Mí mắt Thẩm Nghi khẽ giật, vốn dĩ ở trong mắt hắn, Thối Thể pháp là vô cùng thân thiết, thân thiết hơn tất cả những môn võ học khác, vậy mà hiện giờ, sao nó lại càng ngày càng thêm quá đáng rồi?

Yêu Đan vừa tới tay, đã nhanh chóng hao hết hai phần ba, chỉ còn lại miếng Yêu Đan của con Kim Điêu kia.

Thẩm Nghi không chút chần chừ, lại lần lần nữa lấy nó ra bỏ vào trong miệng.

Ba loại yêu lực hỗn hợp trong cơ thể, bị lực lượng sinh cơ dần dần hòa trộn vào cùng một chỗ, mặc cho luồng ý thức còn sót lại bên trong điên cuồng chém giết, tựa như dưỡng cổ.

Tới cuối cùng, một tiếng kim điêu ngân vang xuyên vào trong óc, biểu thị kết quả thắng bại cuối cùng.

[ Hai cánh cuốn lên ngàn tầng mây mù dày nặng, tiếng hót như kim loại vụn vỡ kinh động cả cung điện của Tiên nhân, con ngươi Thần linh nhìn xa vạn dặm, đôi tai thính nghe cả tám phương, là một vị tướng lĩnh tuần tra giữa hư không, là một kẻ săn mồi nơi hoang vu dã ngoại, dưới bộ móng vuốt đoạt hồn ấy, mục tiêu của nó không nơi nào có thể ẩn thân ]

[ Tiên Yêu đệ ngũ thuế }

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Ba trăm bảy mươi hai năm ]

Giờ phút này, tu vi đến từ ba con yêu ma Ngưng Đan viên mãn đều đã hóa thành một bộ phận thân thể của Thẩm Nghi rồi.

Hắn chậm rãi đứng lên, đôi mắt lập tức phát ra tinh quang chói lóa.
Bình Luận (0)
Comment