Chương 261: Nửa Canh Giờ!
Chương 261: Nửa Canh Giờ!Chương 261: Nửa Canh Giờ!
Vào khoảnh khắc ấy, chốn núi rừng vốn đang ngập trong màn sương đỏ kia, lại hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt hắn.
Hắn giơ Thiên Khung Phá Nhật Cung lên, tiện tay kéo một cái, cây cung lập tức được kéo căng như hình trăng tròn. Đồng thời, vâng thái dương trên cánh cung cũng bộc phát ra một luồng ánh sáng màu trắng vô cùng kịch liệt, tựa như bàn tay này đang chân chính nắm lấy vâng mặt trời khổng lồ, muốn phá vỡ vòm trời vô biên vô hạn...
Dường như con Bạch Lộc đang ra sức đuổi theo sau lưng hắn cũng dự cảm được điều gì.
Bốn vó đột ngột dừng lại.
Nhưng không kịp rôi, bởi vì ngay sau đó, một luông sáng trắng mênh mông từ đằng xa đã lướt tới, hung hăng đánh thẳng lên người nó.
Chịu ảnh hưởng từ mũi nhọn kinh nhân, làm người ta sợ muốn nứt gan vỡ mật ấy, toàn bộ thân hình nó trực tiếp bị ném bay ra mấy trăm trượng. Những nơi mũi tên nọ đi qua, chỉ trong nháy mắt trên bê mặt đại địa đã có thêm một đường khe rãnh sâu không thấy đáy!
Mãi cho đến khi mảnh bụi mù nọ tan đi, Bạch Lộc lảo đảo bò dậy từ dưới đất, toàn thân đau đớn kịch liệt như đã bị xé rách làm đôi. Nó ngẩng đầu nhìn về phía luồng bạch quang thứ hai vừa lóe lên ở phía chân trời, lại đang dần bao phủ lấy mình, đôi mắt không thể khống chế được, lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.
Nó không dám có một chút chủ quan nào, vội vàng dùng sức toàn thân nhảy sang bên cạnh.
Oanhl
Ngay cả một chút dư âm của mũi tên ấy, cũng đủ sức hất nó bay lên không trung.
Cùng lúc đó, thời gian một nén nhang đã đến.
Tại khu vực trung tâm của Khê Thai sơn, non nửa toà sơn mạch này bỗng nhiên sụp đổ. Mảng yêu vân màu đỏ đột ngột xông thẳng tới chân trời, lại dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà chạy trốn về nơi xa, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Bạch Lộc vốn đã bị luồng sáng màu bạc kia đánh cho ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn vị trí, vừa mới phun ra một ngụm huyết tương, lại nhìn thấy một màn làm người ta tuyệt vọng này.
Toàn thân nó run lên, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Vào khoảnh khắc này, luồng gió nhẹ lúc trước vẫn một mực né tránh nó, lại dứt khoát bay đến, bóng người cao lớn hiện ra bên trong, trên tay hắn đang cầm cây cung, hờ hững chỉ về phía trái tim của nó.
Phế vật! Phế vật!
Trong lòng Bạch Lộc âm thâm phát ra một tràng cười điên cuồng. Nữ nhân chết tiệt kia nói một nén nhang, vậy mà không sai chút nào.
Tiểu Yêu Vương chó má, chỉ có chút bản lĩnh này cũng dám tự xưng Vương?
Vốn dĩ trong lòng nó còn có chút bất mãn, bởi vì bản thân ở dưới tay Khiếu Nguyệt Yêu Vương không được trọng dụng, dự định sẽ tiếp xúc với vị tiểu Yêu Vương này một chút, đợi cho đến khi người nọ chân chính xưng Vương, về sau có thể cho mình một cái địa vị khai triều nguyên lão.
Nhưng vào giờ phút này, Bạch Lộc chỉ hận không thể bóp chết con trâu ngu xuẩn kia.
Nó trơ mắt nhìn thanh niên trước mặt mình thả dây cung ra, bộ móng đạp thật mạnh xuống, lập tức thi triển thiên phú thân thông của mình.
Chỉ thấy một mảnh sương trắng mịt mờ lập tức thổi quét ra chung quanh, bao phủ toàn bộ phương viên trăm dặm vào bên trong.
Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung lại bắn ra một luồng bạch mang đậm đặc, trực tiếp xé rách sương mù, sau đó là biến mất vô tung vô ảnh.
Trâm Nghi bị mảnh sương trắng nọ bao vây, nhưng cũng không bối rối. Đôi mắt hắn mở to, lại phát ra tinh quang, cẩn thận dò xét bốn phía, trực tiếp nhìn thấu mảnh sương mù trước mặt.
Nhưng hết thảy những gì hiện ra trước mắt lại mang đến cho Thẩm Nghi mấy phần nghi hoặc.
Rõ ràng lúc trước, hắn còn đang ở bên trong Khê Thai sơn tối tăm mịt mờ, vậy mà giờ phút này, khung cảnh xung quanh lại biến thành Dao Trì tiên cảnh, với bạch ngọc trải đầy đất, với gỗ đào cành vàng mọc khắp nơi, thậm chí còn có từng con tiên hạc đang ung dung dạo bước trong mây.
Tiên âm du dương vang lên bên tai, hương thơm của quỳnh tương ngọc lộ xông vào khoang mũi.
Dường như những thứ này có tác dụng mê hoặc lòng người, làm cho lòng cảnh giác của con người ta chậm rãi buông lỏng xuống, thậm chí còn bắt đầu chểnh mảng những chuyện lúc trước.
Một bên là hô tắm do đá trắng như tuyết tạo thành, bên trong tràn ngập sương mù mờ ảo, hình như còn có tiên nga đang chơi đùa trong đó.
"Là ảo cảnh?" Thẩm Nghi thoáng trầm ngâm một lát, chợt thu hồi Thiên Khung Phá Nhật Cung vào, rút thanh nghi đao thẳng tắp ra.
Nếu đối phương đã là Yêu Quân Bão Đan cảnh thì trong tay có một chút thủ đoạn bảo mệnh cũng coi như bình thường.
Trong mắt hắn lập tức bốc lên một mảnh sương đỏ rực, cảm xúc sát phạt thô bạo trực tiếp xua tan chút hoảng hốt, ngẩn ngơ trong lòng.
Chỉ trong nháy mắt, tinh sát yêu lực hùng hồn ở bên trong Thiên Yêu ngoại đan đã trào ra, đổ thẳng về phía tứ chi bách hải.
Thẩm Nghi bình tĩnh quan sát bốn phía, nếu đây đã là ảo cảnh, thì khẳng định là con Bạch Lộc nọ vẫn còn có hậu chiêu.
Mà điều Thẩm Nghi muốn làm, chính là nắm lấy cơ hội tại khoảnh khắc đó, cho đối phương một kích trí mạng.
Như đang nghiệm chứng suy nghĩ của hắn, trong cái bể tắm nóng hôi hổi kia, bỗng nhiên bắn lên bọt nước, kèm theo đó là tiếng cười trong như chuông đồng.
Ngay tiếp theo, có ba bóng người chỉ quấn một tầng sa mỏng trực tiếp bước lên khỏi mặt nước.
Nhưng sắc mặt Thẩm Nghi lại lập tức trở nên cổ quái.
Chỉ thấy một con Bạch Lộc dùng một tay nhẹ nhàng tung một tâng sa mỏng màu hông phấn lên, trong khi một tay khác đang cầm viên Yêu Đan, tựa như trong lòng muốn từ chối, nhưng vẫn nhìn thẳng về phía hắn, ném qua một ánh mắt đầy mê hoặc.
Ở phía sau nó, theo thứ tự là một con Ngưu Ma cao lớn, với tầng sa mỏng bị kéo căng ra, bọc lấy phần cơ bắp rõ ràng trên thân thể, cùng với một con chó gầy trơ cả xương... Toàn bộ chúng nó đều lộ vẻ mặt xấu hổ e lệ nhìn qua, dù có giấu viên Yêu Đan trên tay vào trong ngực, nhưng lại giấu theo kiểu nửa kín nửa hở, nửa mời gọi nửa chối từ.